Chương 351: Có Gan Thì Ông Thử Xem
Ngày hôm sau, theo yêu cầu của Trần Mộng Dao,
cửa tiệm đồ ngọt vẫn tiếp tục hoạt động, cô bảo
mọi người quên chuyện hôm qua đi, kể cả Ôn
Ngôn, nhưng Ôn Ngôn vẫn có chút uễ oải, ngay cả
khi làm đồ ngọt cũng không có động lực làm.
Mười giờ sáng, Khương Quân Thành cùng
Khương Nghiên Nghiên nổi giận đùng đùng bước
vào cửa tiệm. Vì thấy trong cửa tiệm vẫn có những
khách hàng khác nên Lam Tương không phát tác
tính khí mà hỏi bọn họ: “Xin hỏi có chuyện gì
không?”
Khương Quân Thành lôi vết thương chẳng chịt của
Khương Nghiên Nghiên tới trước mặt cô nói: “Các
người dám đánh con gái của tôi? Một đám người
các ngươi lại bắt lại một thân con gái tôi, tôi muốn
báo cảnh sát!”
Lam Tương nhíu mày: “Sao ông không hỏi con gái
ông đã làm cái gì?”
Khương Nghiên Nghiên cười lạnh hỏi: “Các người
có chứng cứ không?”
Lam Tương chán nản nói: “Đừng gây chuyện ở
đây!”
Khương Quân Thành vì muốn trút giận cho con gái
nên hướng về phía những khách hàng trong cửa
tiệm nói: “Đây chính là cửa tiệm không tốt lành gì,
hôm qua con gái tôi đến đây mua đồ ngọt mà bị
bọn họ đánh một trận, cửa tiệm như thế này mà
các người cũng dám đến sao?”
Khách hàng trong cửa tiệm nhìn hai bố con bọn họ
như đang ngồi xem kịch miễn phí, không có ý định
rời đi, dù sao họ cũng là khách quen đến đây ăn vì
vậy Ôn Ngôn bọn họ là người như thế nào thì hầu
hết mọi người đều không nghi ngờ.
Khương Quân Thành thấy không ai đáp lại mình,
ông ta tức giận đỏ bừng mặt: “Gọi Ôn Ngôn ra
đây! Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ thật tốt đứa con hoang
kia cho quy củ lại!”
Trần Mộng Dao vừa nghe thấy hai chữ “con
hoang” liền không nhịn được nữa: “Ông lặp lại lần
nữa? Ông nói ai là con hoang? Khương Nghiên
Nghiên nhà ông hành xử vô pháp vô thiên mới
tương đối giống con hoang đi? Tiểu Ngôn của
chúng ta giáo dưỡng rất tốt, là do Mục Đình Sâm
đích thân dạy, ai dám nói cô ấy gia giáo không tốt?
Nếu có bản lĩnh thì ông đến tìm Mục Đình Sâm
chất vấn, ở đây khiêu chiến với chúng tôi thì tính là
cái thá gì? Ông mà la hét nữa thì tôi sẽ gọi cảnh
sát!”
Ôn Ngôn gác công việc trong bếp lại, bước ra
ngoài: “Khương Quân Thành, ranh giới duy nhất
giữa chúng ta là Trần Hàm, nếu không thì gọi cho
bà ấy hỏi cách giải quyết thế nào? Tôi không muốn
tranh cãi với bố con ông ở đây, quá buồn nôn!”
Khương Quân Thành hơi chột dạ, ông ta nói dối
Trần Hàm là ông ta đã đưa Khương Nghiên
Nghiên ra nước ngoài, nếu bà biết chuyện
Khương Nghiên Nghiên bị đánh thì chắc chắn sẽ
rất tức giận, ông ta vậy mà lại quên mắt chuyện
này, bây giờ mới biết mình đang làm lớn chuyện,
chỉ cần Ôn Ngôn nói chuyện này với Trần Hàm thì
ông liền không che giấu được nữa: “Cô… cô thật
là không có giáo dục! Tôi là trưởng bối, tôi sẽ
không động thủ với cô, tôi đến đây chỉ muốn một
lời giải thích, cô cũng nên bồi thường tiền thuốc
men chứ!”
Ôn Ngôn lạnh lùng bĩu môi: “Thì ra còn nhớ
thương căn phòng và số tiền mà Trần Hàm đưa
cho tôi đúng không? Lúc đầu, tôi cũng không có ý
định lấy nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái
khi lấy nó, một phân cũng không để các người có
được. Nếu ông không rời đi thì tôi sẽ gọi điện cho
bà ấy.” Vừa rồi, cô đã nhìn ra sự chột dạ của
Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên,
mặc dù cô không biết bọn họ đã mắc tội gì nhưng
khi cô vừa nhắc đến Trần Hàm thì cô thấy rõ ràng
sự thay đồi trên khuôn mặt của bọn họ.
Vừa nhắc đến tiền và căn phòng kia, Khương
Quân Thành dường như rất tức giận nói: “Cô nói
thật không biết xấu hổ, cô dựa vào cái gì mà muốn
lấy phần bát động sản và số tiền kia? Đó là đồ vật
của Khương gia! Cô quả thực là không biết xấu
hồi”
Vẻ mặt Ôn Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, coi hai
bố con bọn họ như hai tên hề nhảy nhót, trong
lòng cô đặc biệt vui vẻ: “Đồ vật của Khương gia?
Tôi chỉ biết đó là tài sản của Trần Hàm có được
sau khi ly hôn với ông, tôi là con gái của bà ấy, có
vẻ như không có gì sai khi bà ấy đưa đồ của bà ấy
cho tôi? Về phần tại sao lại không đưa cho các
người, tôi cảm thấy các người nên hỏi bà ấy,
không nên hỏi tôi. Muốn tôi trả tiền thuốc men
sao? Có thể, nhưng hôm qua Khương Nghiên
Nghiên còn chưa trả tiền mua đồ ngọt và cà phê
đâu, cô ta còn làm bản tường và sàn nhà của tôi,
chỉ phí dọn dẹp tôi cũng sẽ tính toán, hơn nữa cô
ta còn làm hỏng điện thoại và nhiều thứ khác của
tôi, người trong cửa tiệm của tôi đã chụp hình lại,
không trả là không xong đâu.”
Mặc dù Khương Quân Thành đã không còn vốn
liếng gì, nhưng khí thế của kẻ có tiền năm xưa vẫn
còn, vì vậy ông ta thẳng lưng lên kêu gào: “Cô có
tin tôi khiến cửa tiệm rách nát của cô không thê
mở cửa nữa hay không?”
Ôn Ngôn nhún nhún vai xem thường: “Tôi không
tin, có gan thì ông thử xem.”
Khương Quân Thành tức giận đùng đùng dẫn
Khương Nghiên Nghiên rời đi, buông xuống lời nói
tàn nhẫn: “Được, chờ đó cho tôi!”
Sau khi phong ba đi qua, khách hàng trong cửa
tiệm nên ăn thì vẫn tiếp tục ăn, Ôn Ngôn vì để bày
tỏ sự xin lỗi nên đã mời mỗi khách hàng một phần
đồ ngọt.
Lam Tương có chút lo lắng hỏi: “Chị thấy bố của
Khương Nghiên Nghiên không phải là người dễ
chọc vào, nhỡ ông ta thực sự nhằm vào chúng ta
gây sự thì sao?”
Ôn Ngôn không chút lo lắng nói: “Ông ta muốn gây
sự như thế nào thì làm, ông ta sớm đã bị phá sản,
hiện tại không còn gì cả, chỉ ăn bám phụ nữ thì có
thể gây ra sóng gió gì? Chỉ cần em gọi điện thoại
thì toàn bộ nguồn kinh tế của ông ta đều bị chặt
đứt, ông ta sẽ không dám làm chuyện gì ầm ïĩ
đâu.
Lam Tương khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Buổi tối, Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn và Lam Tương
ở lại để kiểm kê hóa đơn, bởi vì là cuối tháng nên
họ nhất định phải thống kê hết toàn bộ nợ của cả
tháng, họ bận bịu đến tận hơn mười một giò đêm
mới xong.
Đột nhiên, một nhóm côn đồ đua xe xuất hiện bên
ngoài cửa tiệm, các cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng
xem có chuyện gì xảy ra thì cửa tiệm và cửa kính
bên ngoài đã bị đập vỡ tan tành, Lam Tương bị
dọa đến mức hét lên một tiếng rồi trốn xuống dưới
quầy lễ tân, không dám thò đầu ra, Trần Mộng Dao
và Ôn Ngôn cũng trợn tròn mắt.
Đập phá xong, nhóm người phóng xe máy nhanh
chóng bỏ chạy khỏi hiện trường, đừng nói là muốn
bắt người, thậm chí họ còn không biết bọn chúng
trông như thế nào, chỉ biết tất cả đều đội mũ bảo
hiểm!