Chương 371: Không Liên Quan Đến Tôi
Khi món tráng miệng đã sẵn sàng, cô lấy bộ đồ tây
của Mục Đình Sâm ra, cô quyết định nhờ người
khác chuyển trả nó cho anh. Đúng lúc Ngải Lệ đi
tới, cô nói: “Nhờ cô đưa thứ này cho anh ấy…” Cô
không có nhắc nhở Ngải Lệ gì thêm vì cô đã dùng
túi đựng quần lót lại rồi mới để vào bên trong bộ
quần áo, nó sẽ không thể rơi ra ngoài.
Ngải Lệ nhìn thấy bộ đồ tây liền giật mình: “Cái
này… cần gửi trả lại cho Mục tổng sao?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ừ, trả lại cho anh ấy.”
Ngải Lệ cũng không nói gì thêm, sau khi ận lấy
quần áo và bánh ngọt liền rồi đi.
Lúc về tới phòng làm việc, cô đem đồ đạc đặt lên
bàn làm việc của Mục Đình Sâm: “Mục tổng, phu
nhân nhờ tôi đem bộ quần áo này cho anh.”
Ánh mắt Mục Đình Sâm trầm xuống: “Cứ tìm một
chỗ đề đại là được.”
Ngải Lệ biết được anh đang không vui liền vội
vàng cầm bộ quần áo lên mang qua chỗ khác. Nào
ngờ biên độ động tác của cô có chút lớn, vô tình
khiến cho quần lót bên trọng lộ ra ngoài một nửa.
Cô cũng không thể nhìn không ra đây là quần lót
nam, vừa nhìn thấy thì mặt cô liền đỏ bừng…
Mục Đình Sâm không hề để ý đến điều này: “Gọi
Lưu Tam Đao vào đây.”
Ngải Lệ hoang mang hỏi: “Lưu Tam Đao? Là ai?”
Anh chỉ chỉ về phía bên ngoài: “Cô chỉ cần gọi một
tiếng là sẽ có người trả lời thôi.”
Cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh
của mình, trước đây cô chỉ tuân theo chỉ thị của
ông chủ một cách vô điều kiện và hoàn thành nó
một cách hoàn hảo. Thế nhưng hôm nay cô luôn
cảm thấy có chỗ không đúng lắm, loại sai sót cấp
thấp này mà cô cũng có thể phạm phải được!
Khi cô đi tới khu văn phòng thì sắc mặt cô đã được
điều chỉnh lại: “Lưu Tam Đao! Tới phòng làm việc
một chút!”
Cửa phòng làm việc nhỏ gần nhà vệ sinh mở ra,
Lưu Tam Đao chạy đến trước mặt cô: “Tới ngay!
tới ngay! Cô là thư ký của Mục tổng đúng không?
Tôi đã sớm nghe qua là thư ký của Mục tổng rất
đẹp, đúng là nghe không bằng thấy mà.”
Ngải Lệ đã nghe quen mấy lời khen này từ lâu, cô
hoàn toàn vô cảm nói: “Mau đi đi.”
Sau khi Lưu Tam Đao rời đi, cô cũng không về lại
phòng làm việc mà đi vào phòng trà rót một ly
nước. Nghĩ kỹ lại thì người khác kính trọng và
khen ngợi cô cũng chỉ vì cô là thư ký của Mục
Đình Sâm, thậm chí còn cho rằng giữa cô và ông
chủ là loại quan hệ mờ ám. Thế nhưng trước đây
cô chưa từng có suy nghĩ gì cả bởi vì Mục Đình
Sâm luôn cư xử đàng hoàng với cô. Ngoại trừ
công việc thì anh chưa từng nói chuyện cá nhân
với cô lần nào. Nhưng lần này qua đây, anh lại đột
nhiên mang theo cô, mỗi ngày còn ngồi chung xe
và ra vào công ty với nhau khiến cô nảy sinh cảm
giác khác.
Không có ai không thích những điều đẹp đế cả,
Mục Đình Sâm chính là ngôi sao xa vòi mà người
khác không thể chạm tới. Nhưng đối với cô thì
điều đó chỉ nằm trong tầm với…
Khi trở lại phòng làm việc, suy tư của cô đã bình
thường trở lại, Lưu Tam Đao cũng đã rời khỏi.
Phòng làm việc của cô đối diện Mục Đình Sâm, rất
gần, gần đến mức có thể dễ dàng nhìn thấy chỉ tiết
nhỏ nhặt nhất của đối phương. Bây giờ cũng
không có gì để bận, Mục Đình Sâm lại đang nhàn
rỗi nên cô thử mở lời: “Mục tổng, dạo này giữa anh
và phu nhân có tiến triển gì không?”
Cô có nghe qua tình hình giữa anh và Ôn Ngôn
nhưng không chỉ tiết.
Mục Đình Sâm không phản cảm với câu hỏi của
cô, như thể tìm được nơi để trút bỏ cảm xúc, anh
nói: “Không có. Cô nói thử xem, muốn khiến một
người phụ nữ ở bên mình luôn khó khăn vậy sao?
Cô cũng là phụ nữ, cô có ý hay gì không?”
Ngải Lệ suy nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy nếu muốn
khiến cho phụ nữ mau chóng đến gần một người
đàn ông thì đó là khiến cô ấy ghen. Ví dụ, trước
giờ anh chỉ dõi theo phu nhân thôi. Nếu đột nhiên
sự chú ý đó của anh không còn nữa mà chuyển
sang một người phụ nữ khác, thì phu nhân sẽ cảm
thấy khó chịu? Không có người phụ nữ nào không
ghen cả, dù cho xảy ra chuyện gì hay căng thẳng
tới mức nào đi chăng nữa cũng vậy. Có thể độ yêu
thích với sự ghen tị không liên quan nhau mấy,
nhưng như tôi và chồng tôi, sau khi ở bên nhau
thời gian dài đến nỗi có chút chán ngán, mà một
khi có người phụ nữ khác muốn tiếp cạnh anh ấy
thì tôi sẽ không cho phép.”
Mục Đình Sâm trầm ngâm một lúc: “Cô nghĩ tôi
làm thế có ôn không?”
Ngải Lệ rất tự tin: “Sẽ ổn thôi, không thử thì làm
sao biết được hay không? Thử một chút cũng đâu
mất mát gì. Tuy phu nhân đã rời xa anh nhưng vẫn
chưa ly hôn mà. Trước giờ anh cũng chả có tin
đồn tai tiếng gì cả nên chưa có gì để kích thích cô
ây cả.
Mục Đình Sâm nhìn Ngải Lệ một cái. Dù sao cô
cũng là phụ nữ, có khi nào thật sự giống nhau
không? Anh bắt đầu có ý nghĩ muốn thử: “Thử như
thế nào?”
Ngải Lệ anh dũng tình nguyện: “Không cần kiếm
người, tôi sẽ diễn cùng anh.”
Chiều hôm đó, người của tòa cao ốc dần ra về.
Một chiếc Rolls Royce màu đen đậu trước cổng
tòa nhà vẫn bắt mắt như cũ. Ôn Ngôn sẽ vô thức
nhìn theo chiếc xe đó, nói đúng hơn là nhìn theo
Mục Đình Sâm. Dù cho bây giờ đã đi đến bước
này nhưng chỉ cần anh còn xuất hiện trong tầm
mắt cô thì cô không có cách nào làm lơ.
Khi cô nhìn thấy Mục Đình Sâm và Ngải Lệ kề vai
đi ra và cười nói rồi cùng nhau tiến vào trong xe,
cô đột nhiên thấy ánh mặt trời của hoàng hôn sao
vẫn quá chói mắt.
Lam Tương cũng nhìn thấy Ngải Lệ: “Đó là thư ký
của chồng em đúng không? Thư ký có thể thân
mật với ông chủ như vậy sao?”
Ôn Ngôn vốn còn có thể bình tĩnh nhưng bị câu
hỏi của Lam Tương làm cho kích động, trong lòng
cô liền dâng trào một cảm giác khó chịu: “Không
liên quan đến em.”