Chương 141: Quyền Rũ Người Đàn Ông Của Cậu, Có Quản Không?
Ôn Ngôn nhìn thoáng qua hoa quả và máy thứ đồ
tâm bồ trên tủ đầu giường trong phòng, chúng rất
giống với những thứ mà Triển Trì xách theo ngày
hôm qua, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, những
thứ này viện điều dưỡng bên cạnh bán rất nhiều,
chỉ cần mua ở gần đó, dường như không có gì
khác biệt, cô không tin vào lý do thoái thác của Dư
Vinh Sinh lắm: “Chú Dư, hôm qua lúc chúng cháu
đến chú không có nói như vậy, chú có nỗi niềm
khó nói ra sao?”
Dư Vinh Sinh nhắm nghiền đôi mắt đục ngầu, hơi
thở có chút không ổn định: “Không có nỗi niềm gì
khó nói cả, chỉ là tôi không muốn tự mình chuốc
lấy phiền phức, các người đừng đến tìm tôi nữa,
chuyện của lão Từ, không liên quan gì đến tôi, tôi
chỉ muốn yên ổn đợi ngày chết.”
Trần Mộng Dao nhớ đến chuyến đi gian nan đến
địa chỉ gửi thư ngày hôm qua liền không can tâm,
nhưng lý do thoái thác của Dư Vinh Sinh đã chặn
đầu câu chuyện của cô lại, Dư Vinh Sinh trực tiếp
thừa nhận quen biết lão Từ, vậy liền loại trừ khả
năng ông là lão Từ, hơn nữa trực tiếp nói rằng lão
Từ đã chết rồi, đây chẳng khác nào chặn đường
rút lui của Ôn Ngôn.
Qua cú sốc lần trước, lần này Ôn Ngôn mạnh mẽ
hơn rất nhiều, không hề suy sụp nữa: “Cũng muộn
rồi, chú Dư nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác bọn cháu
sẽ quay lại.”
Dư Vinh Sinh khit mũi, đứng dậy đi đến giường
nằm xuống không nói một lời nào nữa.
Ôn Ngôn kéo Trần Mộng Dao rời đi, đợi ra khỏi
phòng mới nói: “Đợi phía thám tử điều tra được cái
gì rồi hãy nói, cứ như thế này không chỉ quấy rầy
đến Dư Vinh Sinh, còn không gặt hái được cái gì.
Nếu thám tử điều tra ra Dư Vinh Sinh chính là Dư
Vinh Sinh, không phải là do đổi họ thay tên, vậy
sau này chúng ta bỏ ra chút thời gian gặp Dư Vinh
Sinh, nói về quá khứ trước đây của lão Từ là được
rồi, chỉ có thể như vậy, cố hết sức đi tìm bằng
chứng và chân tướng, đã qua nhiều năm như vậy
rồi, không có khả năng một lần nhìn thấy ánh mặt
trời sao?”
Trần Mộng Dao an tâm hơn một chút: “Mình còn
sợ cậu phải chịu một cú sốc nữa, cậu không sao là
mình yên tâm rồi, mình phải về trước đây, cậu
cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”
Trở về Mục trạch, Ôn Ngôn nghĩ tới một loại khả
năng, lão Từ quen biết bố cô, hơn nữa biết nội tình
bên trong, vậy hỏi người Mục gia có thể sẽ hỏi ra
được chút gì đó hay không? Nếu lão Từ cái người
này từng xuất hiện ở Mục gia, vậy hỏi má Lưu và
chú Lâm là hợp lí nhát.
Nghĩ đến đây, cô mang tâm thái thử một lần gọi
má Lưu sang một bên: “Má Lưu, má còn nhớ
trước đây có một người họ Từ quen biết bố con
không? Đại khái là một người đàn ông.”
Má Lưu cần thận nhớ lại: Chuyện cũng nhiều năm
như vậy rồi, má không nhớ rõ lắm, con đợi má nhớ
lại đã… Lúc đó tính cách của bố con khá tốt, lão
gia và phu nhân đều đối xử rất tốt với ông ấy, về
điểm này chắc con cũng đã rõ, bố con quen biết
rất nhiều người, nhưng người họ Từ đã tiếp xúc
qua ở trong phạm vi Mục gia… Trí nhớ của má
không tốt cho lắm, má đi hỏi lão Lâm giúp con.”
Ôn Ngôn vội vàng nói: “Má Lưu, chuyện này phải
giữ bí mật, đừng để Mục Đình Sâm biết con đang
hỏi điều này, má hiểu chưa?”
Má Lưu không hỏi tại sao lại phải giữ bí mật, trực
tiếp gật đầu rồi đi tìm Lâm quản gia. Không qua
bao lâu bà liền quay lại: “Ngôn Ngôn à, hỏi được
rồi, trước đây lái xe của lão gia họ Từ, lúc xảy ra
chuyện, lái xe không có ở trên máy bay, sau khi
xảy ra chuyện tính khí thiếu gia nóng nảy, rất nhiều
thuộc hạ Mục gia bị đuồi đi, trước đây tên lái xe
này là người lái xe riêng của lão gia, thiếu gia thấy
ông ta chắc chắn cảm thấy khó chịu, liền đuổi ông
ta đi.”
Trong lòng Ôn Ngôn nỗi lên một gợn sóng: “Tên lái
xe đó họ Từ, tên là gì vậy?”
Má Lưu suy tư một lát rồi nói: “Từ Vinh Sinh.”
Ôn Ngôn đột nhiên ngây người lại: “Từ Vinh Sinh?
Má chắc chắn chứ?” Từ Vinh Sinh, Dư Vinh Sinh,
làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Má Lưu vỗ đùi: “Má đã nhớ ra người này là ai rồi,
chắc chắn không thể nhớ nhằm tên, mặc dù đã
qua mười mấy năm, má cũng không đến nỗi cái gì
cũng không nhớ nổi, chính là Từ Vinh Sinh, trông
hơi xấu xí, nhưng cũng coi là người thật thà, làm
việc siêng năng chăm chỉ, cũng không nói nhiều
lời. Kể ra mạng ông ta cũng lớn, lúc đó vốn dĩ là
lên máy bay cùng nhau, trước khi lên máy bay nói
là viêm dạ dày, tiêu chảy cả buổi sáng, lão gia liền
cho ông ta nghỉ phép.”
Để xác nhận thêm, Ôn Ngôn đã hỏi thám tử riêng
về tư liệu lúc Dư Vinh Sinh vào viện điều dưỡng,
đồng thời lây ảnh chụp 3×4 của ông ta cho má Lưu
xem. Lúc cô đưa bức ảnh cho má Lưu, má Lưu
híp mất nhìn một hồi lâu: “So với trước đây già
hơn nhiều quá, nhìn ngũ quan, chính là Từ Vinh
Sinh, chỉ là đột nhiên già quá làm má thiếu chút
nữa không nhận ra.”
Ôn Ngôn kích động đến mức tay đều phát run: “Má
Lưu má nhìn kĩ lại xem, xem có đúng không?”
Má Lưu cũng sợ bản thân nhìn nhầm nên đưa bức
ảnh đưa cho Lâm quản gia xem, Lâm quản gia
nhớ rất rõ những người ra vào Mục trạch trong
những năm qua, nhìn thoáng qua liền có thể nhận
ra: “Chính là lão Từ lái xe cho lão gia năm đó.”
Nhận được đáp án thuyết phục này, Ôn Ngôn mới
yên tâm hơn một chút, mặc dù thám tử tư vẫn
chưa điều tra ra Dư Vinh Sinh đã từng đổi tên họ
hay không, nhưng bây giờ điều này không còn
quan trọng nữa, Dư Sinh Vinh lừa cô! Nếu đã là lái
xe trước đây của Mục gia, vậy biết được nội tình
bên trong cũng không có gì kì lạ, hơn nữa qua
miêu tả của má Lưu, lúc đó trước khi lên máy bay
lái xe Từ Vinh Sinh “lâm trận bỏ chạy”, điểm này
rất đáng hoài nghi, lẽ nào ông ta sớm biết máy bay
Sẽ xảy ra sự cô sao?
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Cô muốn đến viện điều dưỡng tìm Dư Vinh Sinh
hỏi cho rõ ràng, nhưng thời gian cũng không còn
sớm nữa, dù sao thì sức khỏe của đối phương
cũng không được tốt cho lắm, cô chỉ có thể đợi
đến ngày mai mới đi. Còn có một điểm đáng ngờ,
đó chính là bây giờ Dư Vinh Sinh đang ở trong
viện điều dưỡng cao cấp, người xuất thân là lái xe,
sao có thể có điều kiện ở trong viện điều dưỡng
cao cấp được? Hoặc là con cái có khả năng tài
chính, dù sao trong phòng bệnh có đồ tâm bổ và
hoa quả, vừa nhìn là biết có người biều rồi.
Để xác nhận thêm, cô tìm Lâm quản gia hỏi cho ra
nhẽ, nhưng Lâm quản gia rất chắc chắn nói với cô:
“Từ Vinh Sinh năm đó lúc rời khỏi Mục gia vẫn
chưa lập gia đình, dù cho là sau khi rời khỏi lầy vợ,
vậy con của ông ta nhất định tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn
đang đi học, không thể gánh vác được viện phí ở
viện điều dưỡng cao cấp.”
Trong lòng mang theo tâm sự, cả đêm Ôn Ngôn
ngủ không được, trong đầu tất cả đều là tai nạn
máy bay năm đó, những thứ mà cô đã từng phải
gánh vác, dường như làm cô hít thở không thông.
Đang trăn trở âu lo, điện thoại đột nhiên nhận
được một đoạn tin nhắn, cô mở ra xem, là Trần
Mộng Dao gửi, nội dung là một bức ảnh chụp màn
hình điện thoại, rõ ràng là bài đăng của Khương
Nghiên Nghiên đăng trên mạng xã hội, là bức ảnh
chụp chung với Mục Đình Sâm, bối cảnh là trong
một nhà hàng sang trọng, cơ thể hai người dựa
vào rất gần nhau, mặc dù nét mặt Mục Đình Sâm
có chút hờ hững, nhưng Khương Nghiên Nghiên
cười rất vui, hơn nữa dòng trạng thái còn có một
câu: Quả nhiên, ở cạnh người mình thích tâm
trạng sẽ rất tốt.
Cô nhìn vào bức ảnh, không phải Mục Đình Sâm
đi công tác sao? Sao lại ở chung một chỗ với
Khương Nghiên Nghiên? Cho nên chỉ là ngoài mặt
anh đồng ý không liên lạc với Khương Nghiên
Nghiên, nhưng sau lưng lại vương vấn không dứt
được?
Thấy cô hồi lâu sau vẫn không trả lời, Trần Mộng
Dao trực tiếp gọi điện thoại qua: “Cậu nhìn thấy
chưa Tiểu Ngôn? Thật quá đáng, còn công khai ân
ái. Mình đang lướt điện thoại, đột nhiên thấy cái
này, bởi vì nội dung có Mục Đình Sâm, lửa nóng
trong người mình tăng cao, lập tức gửi cho cậu,
cậu xem Khương Nghiên Nghiên con tiểu tiện
nhân đó, cười gì mà tươi như vậy, mình thấy mà
buồn nôn! Cô ta là em gái cùng mẹ khác bố của
cậu, quyến rũ người đàn ông của cậu, cậu có
quản không?”