Chương 739: Gọi Tiếng Chồng Nghe Xem Nào.
Ánh mắt Mục Đình Sâm ý vị sâu xa, cô ẩn ẩn đoán được gì đó, trên mặt có chút nóng lên, cầm hộp đi vào phòng tắm mới mở ra xem, cô đoán không sai… là một bộ áo ngủ “độc đáo”, nói là áo ngủ, nhưng có thể so sánh với nội y, màu đen, vải tơ tằm, để cô nhìn thêm chút nữa là mặt muồn bốc cháy luôn.
Đương nhiên, cô không dám trực tiếp mặc cái này ra ngoài, mà trùm lên áo choàng tắm ở bên ngoài, bởi vì không được tự nhiên, ở phòng tắm ròng rã bốn mươi phút, nếu không phải sợ Mục Đình Sâm không kiên nhẫn đợi, cô còn có thể trốn thêm một lúc nữa.
Trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra đó, cô đối mặt với đôi mắt của Mục Đình Sâm, đáy mắt anh giống hồ mang theo chờ mong, lúc nhìn thấy cô mặc áo choàng tắm, chờ mong trong nháy mắt ảm đạm xuống: “Cởi áo choàng tắm ra.” Cô kháng cự lắc đầu: “Em không… em không mặc qua loại kia quần áo, cảm giác không được tự nhiên. Nếu không anh tắt đèn trước đi?” Mục Đình Sâm đi đến trước gót chân cô, đưa tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu nhìn cô không chớp mắt: “Đêm nay không tắt đèn, anh muốn nhìn thấy em.” Chớp mắt một đoạn này, Ôn Ngôn cảm giác được rõ ràng hiệu suất nhịp tim cô tăng lên, nhanh đến mức giống như là muốn rơi xuống vậy. Đôi mắt anh thâm thúy giống như là vòng xoáy màu đen, có thể tuỳ tiện cuốn người vào, trong lúc nhất thời vậy mà ánh mắt cô rời không được.
Đợi cô lấy lại tinh thần, áo khoác trên người đã bị anh cởi bỏ.
Cô vô thức đưa tay bảo vệ ngực, lại bị anh kéo ra. Ánh mắt của anh nhiễm lên một tia mê ly, đánh giá thân thể của cô: “Biết ngay là rất hợp với em.” Ôn Ngôn cảm giác đầu óc của mình không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cô mặc quần áo như thế chính mình cũng không dám soi gương, không ngờ tới anh lại sớm chuẩn bị quần áo như thế, nếu nói anh một chút cũng không có tình ý thì hình như miêu tả không đúng lắm.
Đột nhiên, anh ôm lấy cô ném lên giường lớn mềm mại, cô vô thức kêu lên một tiếng sợ hãi, một giây sau, anh lấy khăn tắm vắt bên hông mình xuống, đè lên: “Ngôn Ngôn, em thế này, thật đẹp.” Hô hấp của anh gần trong gang tắc, bên trong giọng nói ôn nhu mang theo khàn khàn, khiến cho hô hấp cô trì trệ.
Đang lúc thân mật, ý thức cô trở nên hoảng hốt, cô có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một động tác của anh, lại không cách nào kháng cự, chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp.
Kết quả chính là sáng hôm sau dậy trễ, Ôn Ngôn đi làm thì không gấp, đến trễ một chút quản lý Nghiêm cũng sẽ nhắm một con mắt cho qua, Mục Đình Sâm không giống vậy, anh phải anh đến sân bay.
Vội vàng trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn thay quần áo khác, vội vàng ôm Tiểu Đoàn Tử, tự mình đón xe đi công ty, mà cái mấu chốt là, nếu Mục Đình Sâm lại đưa cô đến công ty, khẳng định không kịp chuyền bay.
Đến công ty, trong đầu cô còn thỉnh thoảng hiện ra từng màn tối hôm qua, sau đó khóe miệng không tự chủ phủ lên một nụ cười có chút kỳ lạ, lấy lại tinh thần lại chột dạ giả bộ như chững chạc đàng hoàng. Từ Dương Dương thấy rõ ràng: “Chị Ôn Ngôn, chị gặp được chuyện tốt gì sao? Hôm nay ở công ty lại ngần người, sau đó cười ngây ngô.” Ôn Ngôn ho khan hai tiếng: “Không có, chính là nghĩ đến một chút… chuyện thú vị.” Từ Dương Dương là một cô gái nhỏ đơn thuần, đương nhiên nghĩ không ra chuyện khác: “Ày, lần trước bản mẫu làm xong, đã đưa đi trước. Chị Ôn Ngôn, gần đây lại nhận được quà gì sao? Hẳn là món đồ rất lãng mạn đúng không?” Nói đến quà, Ôn Ngôn giật mình, tối hôm qua cô thấy trong túi áo khoác Mục Đình Sâm có hai cái hộp trang sức, cho tới buổi sáng hôm nay, anh cũng không cho cô, là quên sao? Có lẽ thế, buổi sáng rất vội vàng, tối hôm qua cũng không có kịp…
Cũng bởi vì Từ Dương Dương nhắc nhở, cô nghĩ đến chuyện này cả ngày, tan làm vừa về nhà liền lập tức nhìn xung quanh xem, nhìn xem Mục Đình Sâm có để lại đồ cho cô không.
Có ngược lại là có, tối hôm qua quả nhiên anh quên cho cô, quà cũng là chuẩn bị cho cô, nhưng hình như… không chỉ chuẩn bị cho cô, bởi vì để lại chỉ có dây chuyền, mà bông tai ngụ ý tình yêu hoàn mỹ kia, không thấy tăm hơi.
Anh còn lưu lại ghi chép: “Tối hôm qua chuẩn bị quà cho em, quên đưa cho em, lúc anh trở về, muốn nhìn thấy em đeo nó.”
Có lẽ là bởi vì không thấy bông tai kia, trong nội tâm cô không có nửa phần mừng rỡ, nên hỏi anh một chút không? Hay là giả bộ như không biết?
Lúc cô đang xuất thần, má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi tới: “Ngôn Ngôn, con làm gì thế? Về nhà cũng không nhìn đứa nhỏ, chạy nơi này làm gì thế?” Ôn Ngôn điều chỉnh xong cảm xúc, ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong lòng: “Không có, con mang Tiểu Đoàn Tử xuống dưới lầu một chút, chờ lúc ăn cơm gọi con nhé.” Lúc tản bộ ở trong sân, Mục Đình Sâm gọi điện video tới. Ôn Ngôn đưa một tay cầm điện thoại, camera hướng về phía Tiểu Đoàn Tử: “Em mang con cùng tản bộ ở dưới lầu.” Mục Đình Sâm nhìn Tiểu Đoàn Tử một chút: “Anh không nhìn nó, anh muốn nhìn em.” Ôn Ngôn tìm chỗ ngồi xuống, tư thế này tương đối dùng ít sức, Tiểu Đoàn Tử chậm rãi trưởng thành, mùa đông lại mặc nhiều, một tay cô ôm rất tốn sức: “Nhìn em làm gì? Em có gì đáng xem?” Mục Đình Sâm cũng không nói chuyện, nhìn mặt cô qua điện thoại, biểu lộ với lúc nhìn Tiểu Đoàn Tử không giống.
Ôn Ngôn bị anh nhìn có chút mất tự nhiên: “Anh không bận sao? Thật sự là khó khăn cho anh, thời gian chênh lệch còn gọi điện cho em, tan tầm em liền về nhà, không có làm chuyện khác. Nếu anh điện thoại tra xét thì yên tâm đi, em đói, phải đi ăn cơm rồi.” Mục Đình Sâm thoáng thấp giọng: “Gọi tiếng chồng nghe xem nào.” Ôn Ngôn bị dọa đến vội vàng nhìn xung quanh, xác nhận không có những người khác, mới thở phào nhẹ nhõm: “Làm gì?
Không gọi…” Cô cũng không có quên tối hôm qua anh làm thế nào ép cô gọi chồng, dù sao bây giờ cô cũng không gọi đượ!
c Mục Đình Sâm bị cô chọc cười, cũng không có ép buộc cô: “Chờ anh trở về lại nghe em gọi, em đi ăn cơm trước đi.” Cúp video, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhiều lần cô muốn hỏi một chút kia chuyện bông tai kia, nhưng từ đầu đến cuối lại không hỏi.
Lúc ăn cơm, má Lưu vừa cho Tiêu Đoàn Tử ăn, vừa cùng Ôn Ngôn nói chuyện phiếm: “Thiếu gia thật cưng chiều con nha, trước khi đi không căn dặn chuyện Tiêu Đoàn Tử chút nào, ngược lại là căn dặn má phải coi chừng con có về nhà đúng giờ không. Còn để lão Lâm mỗi ngày đưa đón con đi làm, nói không yên lòng.” Ôn Ngôn không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, anh không yên lòng cái gì chính trong lòng anh mới rõ, so với an toàn của cô, anh càng sợ cô gặp mặt với Thẩm Giới đi?
Bởi vì Mục Đình Sâm cố ý “căn dặn”, cho nên hai ngày cuối tuần cô cũng thành thành thật thật ở lại nhà, nhàn rỗi không chuyện gì, làm đồ ngọt, hẹn Trần Mộng Dao tới.
Bụng Trần Mộng Dao càng ngày càng to rồi, mùa đông mặc quần áo dày đặc, nhìn qua giống như lập tức muốn sinh.
Nhưng người vẫn có tinh thần như vậy, nhảy nhót tưng bừng, không khác gì lúc chưa mang thai, chỉ là lượng cơm ăn lón, bình thường miệng cũng không có nhàn rỗi, nếu không có Kính Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn đều chạy không khỏi miệng của cô.