Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 795: Không Thể Đồng Cảm.

Từ Dương Dương giống như là đang kiềm chế cái gì, cắn răng: “Mẹ em nói thỏa hiệp là gạt em, bà ấy chỉ là muốn gạt em về nhà, thăm dò rõ thân phận Đường Xán. Bà ấy vậy mà quá đáng, lén lấy điện thoại của em, sau khi nhìn đến ảnh chụp Đường Xán, bà ấy lên mạng tra xét tư liệu của Đường Xán, biết bê bối của Đường Xán và .Jessica, vậy mà bà ấy trực tiếp gọi điện thoại tới chửi mắng Đường Xán một trận! Nói anh ấy là tác phong bắt chính, cặn bã, bảo anh ấy không dây dưa với em nữa… tối hôm qua em và bà ấy cãi nhau đến quá nửa đêm, cả nhà cơ hồ đều không ngủ, nếu không phải bố cũng cảm thấy bà ấy quá đáng, nói giúp em, sợ là hôm nay đến ra khỏi cửa em cũng khó.”

Ôn Ngôn khó có thể tưởng tượng hành vi của mẹ Từ mang đến cho Từ Dương Dương bao nhiêu tổn thương, đồng thời cũng tác động không nhỏ đến Đường Xán, để giữa Từ Dương Dương và Đường Xán vốn dĩ chỉ là mối quan hệ rất mơ hồi liền thêm mỏng manh, thậm chí có khả năng trực tiếp bị cắt đút: “Chuyện này… mẹ em thật sự không đúng, quá đáng rồi.”

Hóc mắt Từ Dương Dương hơi phiếm hồng: “Bây giờ tốt rồi, bà ấy hài lòng, thời điểm em gọi điện thoại cho Đường Xán muốn giải thích, anh ấy căn bản không tiếp điện thoại của em, chỉ là gửi tin nhắn, nói về sau đừng liên hệ nữa. Em biết anh ấy không phải người như vậy, mẹ em cái gì cũng không biết, cho tới nay đều muốn khống chế tất cả mọi thứ của em, em cũng không phải công cụ để đánh bóng cuộc sống cho bà ấy!”

“Từ nhỏ đã như thế này, bà ấy luôn so sánh em với những đứa trẻ khác, không cho phép em có một chút xíu vết xước gì, chỉ cần em phạm sai lầm, bà ấy giống như là vô cùng nhục nhã vậy, không náo một trận thì không xong. Thời điểm em thi đứng hạng ba cũng không dám về nhà, bởi vì không có đạt tới vị trí thứ nhất mà bà ấy muốn… lần này là em muốn phản kháng, bà ấy vẫn là cố chấp cho rằng là bởi vì Đường Xán xuất hiện và chị là nguyên nhân khiến em đi theo con đường sai lệch, dù sao cái gì cũng là người khác sai, bà ấy từ xưa đến nay sẽ không tìm vấn đề của chính mình.”

Ôn Ngôn nhiều ít có thể hiểu được, nhưng không thể đồng cảm, từ nhỏ Trần Hàm đã không ở bên cạnh cô, không ai quản giáo cô, bố cô lại thuộc kiểu người lạc quan, coi như thành tích của cô đứng thứ nhất từ dưới lên, bố cũng là cười hì hì, nói chỉ cần cô bình an khỏe mạnh là tốt rồi.

Cô lấy hai cái khăn giấy ở trong hộp đưa cho Từ Dương Dương: “Lau nước mắt đi, làm việc trước, giữ vững tinh thần.

Mục đích ban đầu của mẹ em là tốt, bởi vì em là con gái bà ấy mà, chuyện thường tình là như vậy. Em nghĩ em, lúc trước em đều nghe lời như vậy, đối với bà ấy cuối đầu chịu đựng, đột nhiên bắt đầu phản kháng, bà ấy đương nhiên sẽ nghĩ nhiều, đem trách nhiệm đó quy tội lên người khác. Bà ấy nghĩ chị như thế nào chị cũng không sao, em nên cho mẹ em thời gian để bà ấy dần dần thích ứng. Chị cảm thấy Đường Xán có thể chứng minh mình, không vội được, chú ý trước mắt đi đã, nhanh đi làm việc, đừng để quản lý Nghiêm nhìn thấy, nếu không sẽ bị măng.”

Từ Dương Dương hít sâu một hơi, ồn định lại cảm xúc, về tới vị trí làm việc của mình.

Sắp đến giờ trưa, Đường Xán gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Thời gian nghỉ trưa có thể ra ngoài cùng ăn một bữa cơm không? Tôi lại có linh cảm mới. Lần trước tìm cô là nhờ hỗ trợ, còn chưa kịp trò truyện.”

Cô hướng về phía Từ Dương Dương nhìn thoáng qua, trả lời: “Anh không ngại tôi mang theo tiểu đồng bọn đến chứ?”

Đường Xán trả lời lại rất nhanh: “Từ Dương Dương? Vẫn là không nên, bây giờ tôi và cô ấy vừa chạm mặt đã xấu hổ. Hẳn là cô ấy cũng nói cho cô biết rồi, bây giờ loại tình huống này, vẫn là tôi không nên trêu chọc cô ấy, tránh cô ấy và người một nhà lại có thêm xích mích.”

Thấy Đường Xán nói như vậy, Ôn Ngôn cũng từ bỏ ý nghĩ này, vốn là muốn đến để bọn họ nói chuyện, không thể bởi vì mẹ Từ cực đoan cứ như vậy mà xong.

Lúc sắp tan làm, Ôn Ngôn dự định ra ngoài tìm Đường Xán, không ngờ tới Từ Dương Dương tiến lên đón: “Chị Ôn Ngôn, chị ra ngoài ăn cơm sao? Muốn ăn cùng nhau không? Em muốn nói chuyện với chị, trong lòng em kìm nén đến khó chịu, không có cách nào làm việc đàng hoàng.”

Ôn Ngôn hít vào một hơi: “Cái kia… buổi trưa chị có hẹn, xin lỗi, sau khi ăn cơm chúng ta có thể về công ty trò chuyện tiếp, em cảm thấy sao?”

sao có thể… Bây giờ người người đều tránh không kịp tôi, coi tôi là làm ôn thần, Mục gia các người có một tay che trời thế nào, cũng không có khả năng hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Càng là công ty lớn, càng sợ bị người ta lên án, cô là đang an ủi tôi sao?”

Ôn Ngôn nhìn xem anh: “Anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm anh như vậy sao? An ủi người khác cũng không phải mở miệng là được, có tin hay không là tùy anh. Đối với hiểu biết của tôi về Mục Đình Sâm, lời anh ấy nói ra khỏi miệng từ trước đến nay đều không phải nói cho vui, đã muốn mời anh, anh ấy tự nhiên có biện pháp giải quyết vấn đề danh dự. Anh ấy chỉ nhìn thực lực nói chuyện, chỉ cần anh đáng giá để anh ấy tốn công sức, anh ấy sẽ không bởi vì cân nhắc những nhân tố khác mà từ bỏ.”

Trên mặt Đường Xán có một chút gợn sóng: “Tôi còn tưởng rằng, đời tôi cứ như vậy xong rồi, không ngờ tới còn có kỳ ngộ như thế. Ở trong đó công lao của cô không nhỏ, là cô đem tác phẩm của tôi đưa đến tay Mục Đình Sâm, cảm ơn cô.”

Ôn Ngôn không muốn uồng công ôm lấy cái tiếng này: “Không liên quan gì đến tôi, lúc trước Mục Đình Sâm cũng từng chú ý tác phẩm của anh, anh ấy rất thích phong cách của anh. Chắc là trước kia không có cơ hội tiếp xúc, bây giờ không phải là có sao? Chuyện ký kết có thể phải chờ thêm một thời gian, chờ chuyện danh tiếng qua đi rồi nói, khoảng thời gian này nếu anh thật sự thiếu tiền, có thể đem bán bản thảo lại cho anh ấy, tiền hoa hồng tôi sẽ không thu của anh, về sau anh là nhà thiết kế của nhà chúng tôi, tôi không cần tiền đó của anh như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK