Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360: Ít Nhất Có Hận.

Là anh ta tìm người làm?”

Mục Đình Sâm không phản bác, cũng không thể
thừa nhận là tự mình làm được, thôi cứ để Triển
Trì gánh tội thay vậy. Dù sao không mấy ai biết

Triển Trì đã chết rồi.

Ôn Ngôn cũng không tuy hỏi cụ thể, bắt đầu cẩn
thận xử lý vết thương trên trán anh. Sau khi khử
trùng thì thấy vết thương không lớn, liền dùng
băng dán cá nhân dán lại: “Còn chỗ nào bị thương

nữa?”

Anh đau đến mức cắn chặt răng nói không ra lời,
vươn tay ra cởi cúc áo. Cô vội quay người lại:
“Anh làm cái gì?”

Anh bát lực: “Sau lưng…”

Cô hơi khó xử, quay người lại, nghiêng mặt đi mà
giúp anh cởi áo. Lúc nhìn thấy máu thịt be bét sau
lưng anh, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh:
“Vẫn là… đi bệnh viện đi? Tôi xử lý không được…

Tay tôi run ghê lắm…”

Là anh ta tìm người làm?”

Mục Đình Sâm không phản bác, cũng không thể
thừa nhận là tự mình làm được, thôi cứ để Triển
Trì gánh tội thay vậy. Dù sao không máy ai biết
Triển Trì đã chết rồi.

Ôn Ngôn cũng không tuy hỏi cụ thể, bắt đầu cần
thận xử lý vết thương trên trán anh. Sau khi khử
trùng thì thấy vết thương không lớn, liền dùng
băng dán cá nhân dán lại: “Còn chỗ nào bị thương

nữa?”

Anh đau đến mức cắn chặt răng nói không ra lời,
vươn tay ra cởi cúc áo. Cô vội quay người lại:
“Anh làm cái gì?”

Anh bắt lực: “Sau lưng…”

Cô hơi khó xử, quay người lại, nghiêng mặt đi mà
giúp anh cởi áo. Lúc nhìn thấy máu thịt be bét sau
lưng anh, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh:
“Vẫn là… đi bệnh viện đi? Tôi xử lý không được…

Tay tôi run ghê lắm…”

Anh nắm chặt bàn tay run rây của cô: “Đừng sợ…

 

khử trùng, băng bó đơn giản lại là được.”

Cô lắc đầu, vì sợ mà đã không để ý tới tay bị anh
nắm lấy: “Không được… tôi không làm được…
quá nghiêm trọng rồi… Hơn nữa sẽ rất đau. Anh
từ nơi quỷ quái nào tới vậy? Anh ngoan ngoãn ở
Đề Đô không tốt sao?”

Cô buột miệng trách móc, cũng có lo lắng. Cô

trách anh, cũng lo cho anh.

Khóe miệng nhợt nhạt của anh nở nụ cười:

“Không sao, để anh vậy.”

Sau khi anh năn nỉ mãi, cô mới cố dũng khí mà
giúp anh khử trùng vết thương trên lưng. Quả thực
rất đau. Cơ thể anh căng cứng, hai tay nắm chặt
mép sofa. Nếu không có tính kiên nhẫn của người

từng trải thì anh đã phát điên lâu rồi.

Khó khăn lắm mới xử lý xong, Ôn Ngôn vẫn không

 

yên tâm: “Hay là gọi bác sĩ tới nhà? Không biết

xương có bị thương không? Nếu để lại di chứng
thì không hay rồi. Tôi gọi cho chú Lâm, bảo chú ấy

đưa người tới đưa anh về?”

Mục Đình Sâm nằm nghiêng trên sofa, hơi chột
dạ, không muốn động: “Không sao đâu… Không

cần, anh nghỉ một lát là được…”

Ôn Ngôn mới ý thức được, bây giờ hai người ở
cùng một phòng. Bộ dạng này của anh đương
nhiên không đi được, trong nhà cũng chỉ có một
chiếc giường, chắc chắn không thể để anh bị
thương khắp người mà ngủ sofa được. Cô hơi mắt
tự nhiên mà vuốt tóc bên tai: “Anh đi vào phòng
ngủ đi, tôi ngủ sofa. Sáng mai anh hãy đi. Dù sao
trời sáng thì cũng không cần tôi lo nữa.” Nói rồi cô

vào phòng ngủ lấy chăn ra.

Mục Đình Sâm trầm mặt: “Bỏ đi… anh vẫn nên đi
thì hơn, làm phiền rồi.” Nói xong anh thử đứng
dậy. Vì đau mà sắc mặt trắng bệch. Anh biết cô

tuyệt đối sẽ không để anh đi.

Ôn Ngôn lại đỡ anh nằm lại: “Tôi nói rồi, ngày mai
hãy đi. Bây giò một mình anh muốn đi đâu? Anh
có thể đi đâu? Sau khi ra ngoài lỡ xảy ra chuyện

nữa thì sao?”
Anh ngấc mắt nhìn cô: “Em rất lo sao?”

Cô tránh mắt: “Mới… mới không phải… Anh chết
hay sống cũng không liên quan tới tôi! Tôi chỉ là
không muốn nhìn thấy việc thế này thôi. Cho dù là
con chó con mèo bên đường tôi cũng sẽ làm như

vậy!”

Quả thực cô nói không sai, đổi lại là người khác,
cho dù là động vật thì cô cũng sẽ tốt bụng giúp đỡ.
Đáy mắt anh xẹt qua tia chua xót: “Đối với em mà

nói, anh giống với con mèo ngốc trong nhà đó?”

Cô chau mày: “Bánh Trôi nước mới không phải là
mèo ngốc. Anh làm gì nó rồi? Không đánh nó
chứ?”

Anh nhắm mắt, bực bội: “Đánh rồi, đánh chết rồi.”

Cô tưởng thật: “Cái gì? Sao anh có thể như vậy?”

Anh ném điện thoại qua cho cô: “Bên trong có

clip.”

Cô vội mỏ điện thoại ra xem. Mật mã màn hình cô
cũng không do dự mà trực tiếp nhập vào. Cô nhập
dãy số quen thuộc liên quan đến anh theo bản
năng. Lúc nhìn thấy clip của Bánh Trôi trong thư
viện ảnh, cô thở phào một hơi. Anh gạt cô, clip
mấy ngày trước Bánh Trôi nước vẫn đang yên
lành, chỉ là mập như quả bóng vậy, liều mình mà
cọ lên quần anh. Dù trong clip không nhìn thấy mặt
anh, nhưng dép lê trên chân anh thì cô rất quen

thuộc.

“Sao phải gạt tôi? Nuôi rất tốt, chỉ là quá mập sẽ
sinh bệnh. Sau này phải cho nó ăn ít lại, phải khỏe
mạnh mới được.” Giọng nói của cô không khỏi

mềm hơn chút.

“Em hận anh đến mức nào?” Anh đột nhiên đồi

chủ đề.

“Muốn hận bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.” Cô trả lời
rất quả quyết, sắc mặt cũng lạnh xuống, đặt điện

thoại lại bên cạnh anh.

“Hận cũng tốt… Ít nhất vẫn hận…” Anh khẽ lầm

bẩm, giống như đang độc thoại.

Cô nhìn dáng vẻ này của anh thì cũng không nói
gì. Do dự một lát thì hỏi thăm dò: “Tôi đỡ anh đi
nghĩ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK