Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 700: Bị Mèo Căn Một Cái.

Cảm giác được anh mang theo hô hấp mùi rượu tới gần, cô vô thức quay mặt đi: “Anh làm gì? Uống nhiều tì đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi…”

Chợt anh nắm cằm của cô, ép cô nhìn thẳng anh, cho dù trong bóng đêm, không ai nhìn rõ cảm xúc trong mắt đối phương, tim Ôn Ngôn vẫn đập nhanh lên không ít. Chỉ cần cô muốn tách ra, lực đạo trên tay anh liền tăng thêm một chút, cô không thể không tùy ý anh sắp xếp, cô cũng không muốn thứ hai đi làm mang một vết bầm trên mặt đâu.

Môi mềm bị phong bế, cô bị mùi rượu trong miệng anh làm cho mơ hồ theo, kỳ thật anh vẫn luôn là Mục Đình Sâm trước kia, chỉ là thời điểm ở trước mặt cô, cố gắng biến thành dáng vẻ cô thích mà thôi. Cô không biết chọc tới chỗ nào của anh, là không nên hỏi vấn đề kia, hay là không nên đoạt ly rượu của anh?

Thật không dễ dàng mới rời đi, cô lấy từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, cảm giác thiết chút liền hít thở không thông, việc hôn rõ ràng là rất tốt đẹp rất lãng mạn, vì cái gì cô lại cảm thấy giống như muốn lấy mạng nhiều hơn vật? Hay là anh đang có áp lực gì?

Thực sự cô nói cái đạo lý gì với một người đàn ông say rượu, phương pháp duy nhất chính là chờ sáng sớm ngày mai anh thanh tỉnh rồi nói. Thừa dịp anh không chuẩn bị, cô mượn ưu thế dáng người nhỏ nhắn trượt xuống, nhảy xuống giường, chạy ra cửa. Tay vừa động vào tay nắm cửa, cô liền cảm giác bên hông bị xiết chặt, hai chân rời khỏi mặt đất.

Cô bám vào nói: “Anh đừng như vậy… Anh thế này làm em sợ!”

Thân thể Mục Đình Sâm có chút cứng đờ, đưa cô buông xuống, ngay tại thời điểm cô đưa tay đi mở cửa lần nữa, anh lại cường thế kéo cô một cái, một tay chống tại trên cửa, đem cô giam giữa thân thể mình và cửa. Anh cúi đầu nhìn cô, tiếng nói hơi khàn khàn: “Ngôn Ngôn, em không ngoan.”

Ôn Ngôn dựa vào cửa, cả người hơi nhữn ra, lời này làm sao nghe được quen tai như thế? Bóng ma quá khứ trong nháy mắt bao phủ mà đến, trận này quả nhiên là cô quá ỷ lại sủng mà kiêu sao? Anh quyết định không còn nhẫn nại? Cô đã sớm cảm thấy anh so với lúc trước giếng như biến thành người khác, bây giờ xem ra căn bản không thay đổi… Chỉ là anh thuận theo ý cô lúc cô còn mang thai thôi.

Nụ hôn của anh rơi vào cỗ cô, hô hấp cực nóng vẫy vào bên trong cỗ ngứa ngáy. Cô không dám động đậy, toàn thân cứng ngắc, phảng phát giống như bị ma chú trói buộc vậy. Bên trong gian phòng tối như mực, bày biện vài chục năm không một biến hóa, cô có chút hoảng hốt, bọn họ thật sự đã có con, hay là giấc mộng của cô?

“Đêm nay chỉ có thể bồi anh, lần sau lại vây quanh Tiểu Đoàn Tử mà phớt lờ anh, anh sẽ đem nó đi nuôi một mình! Anh trông em vài chục năm, dựa vào cái gì để một tên tiểu tử thối hớt tay trên chứ?”

Nghe đến đó, trong lúc nhất thời Ôn Ngôn không biết là nên khóc hay nên cười, không phải nằm mơ, đích xác là cô đã cùng anh sinh con, anh chỉ là ghen lên, trở nên có chút ngang ngược mà thôi…

Từ thần kinh căng cứng đến trong nháy mắt thư giãn, toàn thân cô không còn chút sức lực nào, chỉ sợ là do ảnh hưởng của việc căn lúc nãy. Vì trừng phạt anh, cô nhón chân lên cắn một cái trên cổ anh , lực đạo không tính nhẹ, vậy mà anh không nói tiếng nào, chỉ là bỗng nhiên ôm chặt cô.

Bị anh ôm lấy lăn đến trên giường một khắc này, trong lòng cô xiết chặt, anh cuồng nhiệt để cô vừa kinh vừa sợ, đồng thời cũng có chút kích động nhỏ, cô là một người duy nhất, người con gái duy nhất thấy được bộ dáng lúc này của anh, đúng không? Một người đàn ông ngày bình thường lạnh như băng, ăn nói có nhiều ý tứ, hóa ra lại là dạng này… Chỉ có cô biết!

Trong màn đêm, người trên giường ảnh cuồng nhiệt chập trùng lên xuống, nương theo lấy âm điệu yếu ớt muỗi kêu mập mờ, không biết qua bao lâu, mới dừng lại.

Sáng ngày thứ hai, Ôn Ngôn là bị Trần Mộng Dao lớn giọng mà đánh thức, chắc hẳn Kính Thiếu Khanh cũng tới, nàng liền thu thập xong mới xuống lầu.

Mục Đình Sâm giống như là sớm biết Kính Thiếu Khanh muốn tới, sớm đã dậy rồi, chính là đang ôm Tiểu Đoàn Tử nói chuyện với Kính Thiếu Khanh ở phòng khách. Bụng Trần Mộng Dao nhìn đã rất chói mắt, hết lần này tới lần khác đi đường vẫn là bước chân nhanh, nhất cử nhất động hoàn toàn không bị mang thai ảnh hưởng.

Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cổ Mục Đình Sâm hỏi: “Cổ anh sao thế? Đỏ lên một mảng.”

Mục Đình Sâm vô thức đưa tay sờ sờ: “Không sao, bị mèo cắn một cái thôi.”

Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái, đây còn không phải là tối hôm anh qua đem cô dọa gần chết? Cắn anh một cái nhẹ, huống chỉ là tối hôm qua cắn, hôm nay làm sao có thể còn sưng đỏ?

Cô giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì tiền lên trước xốc cổ áo anh lên xem xét, xem xét phía dưới, giật nảy mình, không biết nguyên nhân gì, chỗ bị cô cắn còn in lại một dấu răng khá lớn, đỏ lên, nhìn qua có chút nhìn thấy mà giật mình.

Cô lấy lại tinh thần, hỏi: *Xoa chút thuốc đi? Đỏ lên một mảnh.

Nhìn da anh giống như là bị dị ứng…”

Mục Đình Sâm dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô: “Không cần, tự khỏi thôi. Bình thường da anh không quá mẫn cảm, nhưng là uống rượu lại bị cắn, liền sẽ dị ứng… Ngày mai sẽ khỏi thôi.”

Kính Thiếu Khanh trong nháy mắt hiểu ra: “Hai người chơi cũng quá nóng bỏng rồi…”

Ôn Ngôn ở đằng sau đỏ mặt lên: “Nói cái gì đó…”

Tiếng cười Trần Mộng Dao là đột ngột nhất: “Đừng che giấu, che giấu chính là sự thật, tất cả mọi người là người trưởng thành, mấy lời nói này cũng không tính là phạm pháp, haha…”

Kính Thiếu Khanh bát động thanh sắc dời đi chuyện: “Đúng rồi Đình Sâm, buổi sáng ngày mai tôi có việc, anh có thể giúp tôi đưa Dao Dao đến công ty không? Tôi không có thời gian đưa cô ấy đi, lúc tan làm thì không cần, tôi có thể tự đến được rồi”.

Mục Đình Sâm “ừ” một tiếng, không chuyện khác. Ôn Ngôn biết rõ, ngày mai kết quả ADN của Diệp Quân Tước đã có rồi.

Kính Thiếu Khanh cười cười: “Để phòng lỡ như mà, cần thận một chút tương đối tốt.”

Giữa trưa Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao lưu ăn cơm ở Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử không biết có phải hay là nhìn nhiều người náo nhiệt hay không, nhất định phải tiến đến cạnh bàn ăn đi, tay nhỏ cũng không thành thật nắm,bắt loạn, chưa được một lúc liền đánh vỡ một chiếc bát.

Trần Mộng Dao cười hỏi: “Đứa nhỏ này nên cho ăn mặn một chút đi? Có phải là ngoại trừ sữa và nước, còn chưa nếm qua cái gì không?”

Ôn Ngôn gật gật đầu: “Đúng thế, gần đây mình không để ý tới việc này, tính toán thời gian là có thể ăn bữa phụ rồi.”

Trần Mộng Dao dùng thìa lấy chút canh cho Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử hưng phấn đến khoa tay múa chân: “Cậu xem, nó đã bắt đầu mọc răng, mọc lên một chút xíu răng nhỏ, có thể ăn chút thứ khác, nhìn đem nó thèm ăn, hận không thể ăn luôn cái thìa kìa.”

Ôn Ngôn gắp một con tôm lớn đốt trắng, lột vỏ, gỡ xuống một chút xíu thịt đút cho Tiểu Đoàn Tử, thời gian dần qua rồi, về sau Tiểu Đoàn Tử có thể ăn chút thứ khác, cô cũng sẽ không cần mỗi ngày tồn sữa khổ cực như vậy nữa.

Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh lại đi lên thư phòng, đoán chừng là có chuyện gì không tiện để Trần Mộng Dao nghe được. Trần Mộng Dao ngược lại là nói thầm mây câu: “Tiểu Ngôn, Cậu nói xem có phải bọn họ có chuyện gì giấu chúng mình không?

Có việc gì phải nói sau lưng bọn mình thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK