Chương 150: Không Phải Ăn Dắm?
Truyen one móng quý độc giả hãy sang đọc tại web truyen.one để khích lệ team truyen one làm việc ngày một tốt hơn. Chúc bạn đọc vui vẻ!
Giang Linh trừng mắt nhìn cô: “Đồ con nấu con còn
không ăn, lại còn để cho mẹ ăn? Khó ăn như vậy…
Khó được đi ra tiệm ăn, con lại để mẹ ở nhà, trước kia
cái gì mẹ cũng nghĩ đến con, chỉ sợ con ăn ít đi, thật
sự là một bạch nhãn lang, Ôn Ngôn con xem bác nói
có đúng hay không?”
Ôn Ngôn cười ngượng ngùng: “Không sao đâu bác,
bác muốn gọi món gì cũng được.”
Giang Linh mỉm cười hài lòng: “Vẫn là Ôn Ngôn hiểu
chuyện, gả cho một người chồng tốt, không phải lo
cơm ăn áo mặc, cả đời không sợ tiêu hết. Dao Dao,
con nên học hỏi một chút, nhìn xem người bạn trai của
con, nhắc đến Triển Trì là lại tức, nhà tốn rất nhiều tiền
thì không nói, còn tốn máy năm tuổi trẻ của nó, cuối
cùng cái rắm cũng không có.”
Trần Mộng Dao xị mặt: “Mẹ, trước đây mẹ đâu có nói
chuyện thô tục như vậy, cho dù là nghèo túng, mẹ
cũng đã từng là Trần phu nhân, ít ra phải chú ý đến lời
nói của mình chứ? Muốn ăn ngon thì ăn ngon, Tiểu
Chương 150: Không Phải Ăn Dấm?
Ngôn là bạn thân của con, cậu ấy sẽ không để ý
chuyện này, con hy vọng sẽ không có lần sau.”
Ôn Ngôn vội vàng nói: “Không sao đâu, Dao Dao cậu
đừng nói như vậy, chúng ta đã quá quen thuộc rồi, cậu
không cần bận tâm những chuyện không đáng, hiếm
khi có dịp mọi người cùng ăn một bữa vui vẻ.”
Trần Mộng Dao không muốn Giang Linh làm xấu mặt
mình nên cô im lặng.
Món ăn được dọn ra từng thứ một, đầy nguyên một
bàn, Giang Linh ăn uống vui vẻ, Ôn Ngôn cũng cười
theo, chỉ có Mộng Dao là không cười nỗi.
Nhìn bộ dạng này của Giang Linh, cô cảm thấy khó
chịu, trước đây không phải lo cơm ăn áo mặc, sau một
đêm thành người không có chỗ ở cố định, thuê nhà trọ
sống qua ngày, ăn một bữa không phải lo đến tiền
cũng chẳng dễ dàng.
Ăn xong, trên bàn vẫn còn rất nhiều món chưa động
đũa, Trần Mộng Dao gọi phục vụ bảo họ gói lại, không
nghĩ Giang Linh lại ngăn cản: “Làm gì vậy? Đây không
phải chuyện xấu hỗ sao?”
Trần Mộng Dao không quan tâm bà, chờ phục vụ gói
xong đò liền đưa cho bà: “Mẹ mang về đi, không thể
lãng phí đồ ăn đã gọi. Nếu không mang về, con sẽ
không trả tiền sinh hoạt.”
Giang Linh đỏ mặt, cầm lấy túi đồ ăn rồi vội vàng đi,
như sợ bị người khác nhìn thấy.
Ôn Ngôn cười nói: “Không sao đâu Dao Dao, không
thể kéo sắc mặt mẹ cậu trở lại bình thường ngay
được đâu, lâu ngày sẽ ổn thôi. Hôm nay mình tìm cậu
chính là để giải sầu. Công ty của Lâm Táp đã giao lại
cho cậu hai rồi, còn anh ấy lập công ty mới, tuần sau
mình sẽ đến làm việc cho anh ấy, vị trí cao hơn ở Phi
Dược một chút, công ty mới hẳn sẽ rất bận hoặc rất
nhàn, nhưng mình nghĩ Lâm Táp sẽ không nhàn rỗi.
Sợ đến lúc mình bận sẽ không có thời gian đến tìm
cậu.
Trần Mộng Dao cầm lấy tay cô: “Tiếu Ngôn, cậu dẫn
mình theo đi, công ty Lâm Táp mới lập nên hẳn rất
cần người. Chỉ cần mức lương tương đương với
Thiếu Khanh, mình sẽ nhận! Cậu không biết đâu,
mình hiện tại ở công ty cùng Thiếu Khanh luôn cúi đầu
vì xấu hổ, cậu hỏi Lâm Táp một chút xem?”
“Được thôi, mình thấy cũng không có vấn đề gì, mình
sẽ liên hệ với Lâm Táp sớm. Giò thì cậu đi dạo phố
với mình đi, mình muốn mua mấy bộ quần áo, thời tiết
đang nóng lên rồi, mình lại không có gì mặc.” Ôn
Ngôn đồng ý, cô hơi ích kỷ, muốn Trần Mộng Dao
tránh xa Kính Thiếu Khanh một chút, những chuyện
trước đây thật khó coi, để tránh xấu hổ và những
chuyện không hay tiếp tục xảy ra, Trần Mộng Dao rời
khỏi công ty của Kính Thiếu Khanh là lựa chọn tốt
Đọc full tại truyen.one nhé. nhất.
Sau khi mua sắm và trở về Mục gia, Ôn Ngôn người
mồ hôi nhễ nhại, tắm rửa xong cô đem quần áo mới
mua xếp gọn gàng rồi cất vào phòng chứa đồ, cô
nhận ra quần áo của Mục Đình Sâm nhiều gấp máy
chục lần của cô, nói có hơi khoa trương. Cô thấy hơi
khó xử, thường là đồ của phụ nữ sẽ nhiều hơn, sao
nhà cô lại ngược lại?
Mục Đình Sâm thường mặc vest, chỉ riêng những bộ
vest thôi đã đếm không xuể chứ đừng nói đến những
thứ khác.
Ra khỏi phòng quần áo, cô vừa nhắn tin cho Lâm Táp
thì nghe thấy tiếng bước chân của Mục Đình Sâm
đang đi lên lầu chậm rãi, những năm tháng này cô đã
quen, có thể dễ dàng nhận ra.
Mục Đình Sâm đẩy cửa tiến vào, thấy cô đang ngồi
trên giường nhìn anh, anh kìm nén vẻ mệt mỏi: “Còn
chưa ngủ sao? Tôi đi tắm trước, còn có việc phải làm
nên tôi sẽ vào phòng làm việc, cô nghỉ sớm đi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nghe lời nằm xuống, nhưng dù
sao cũng không ngủ được, nhìn thẳng về phía cửa
phòng tắm. Một lúc sau, tiếng xả nước ngừng lại, Mục
Đình Sâm mặc áo choàng tắm đi ra: “Sao cô còn chưa
ngủ?”
Cô lật người nhìn anh: “Sao mấy ngày nay anh bận
thế? Bận hơn mọi khi nhiều. Hôm nay thứ sáu anh vẫn
bận, chẳng lẽ ngày mai ngày mốt anh còn bận hơn
tÓi
Mục Đình Sâm ung dung nhìn cô: “Có phải em đang
trách tôi không có thời gian bên em không? Có vẻ em
rất thoải mái khi tôi vắng nhà. Tôi cứ nghĩ em sẽ rất
vui khi tôi không có ở nhà.”
Cô cứ nghĩ anh không biết, thì ra anh biết hết! Cô chột
dạ không dám nhìn anh: “Không phải… Chỉ là tôi tò mò
anh bận cái gì, sợ anh không giữ lời đi vụng trộm với
Khương Nghiên Nghiên. Cũng không có chuyện gì khác, chỉ đơn giản là tôi không muốn cô ta được như ý”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Ý em là, em chỉ muốn tranh
đấu với Khương Nghiên Nghiên, chứ không phải “ăn
dám” hay cái gì khác?”
Nghe được hai chữ “ăn dáắm”, Ôn Ngôn theo bản năng
thốt ra: “Đương nhiên! Sao tôi có thể ghen được!”
Mục Đình Sâm không nói nữa, quay người đi về thư
Đọc full tại truyen.one nhé. phòng.
Cả đêm anh không về phòng, sáng hôm sau mới ra
khỏi phòng làm việc, ăn sáng xong lại ra ngoài. Ôn
Ngôn đứng dậy, cô mới phát hiện chỉ còn lại mình cô.
Cô không hiểu vì sao mình lại bắt đầu để ý những
chuyện này, trước đây cô rất sợ anh ở nhà, khi anh đi
vắng cô thoải mái về cả vật chất lẫn tinh thần. Hiện tại
không có anh, cô cảm thấy ngôi nhà quá yên tĩnh,
thiếu một chút hương vị, mà cô, không còn cảm thấy
thư thái nữa…
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Đến giờ ăn trưa, Lâm Táp nhắn lại cho cô: “Chỉ cần
Thiếu Khanh chịu thả người, tôi sẽ nhận, làm việc với
bạn của cô cũng rất tốt.”
Nhận được hồi âm, Ôn Ngôn liền gọi cho Trần Mộng
Dao: “Dao Dao, Lâm Táp nói rằng chỉ cần Thiếu
Khanh đồng ý cho cậu đi, anh ấy sẽ nhận cậu vào
làm. Cậu cần giải quyết đơn từ chức trước. Cậu
không phải người quá ưu tú, từ chức hẳn không khó,
không có tình huống bạn bè họ cảm thấy bên kia đang
cướp người của đối phương.”
Trần Mộng Dao vui vẻ cúp điện thoại và gửi mail xin từ
chức cho Kính Thiếu Khanh, cô không đợi được đến
thứ hai để xin từ chức, gửi mail cũng vậy. Chỉ cần
Thiếu Khanh chấp thuận, cô có thể đến gặp Lâm Táp
vào thứ hai luôn. Nghĩ đến việc sau này có thể cùng
làm với Ôn Ngôn, tâm tình cô tốt lên máy phần.