Chương 567 Rung Động Sáng Sớm
An Nhã có chút kỳ lạ: “Cô không ở nhà sao?”
Trần Mộng Dao sững sờ đáp: “Đúng vậy, ở nhà của Kính Thiếu Khanh…”
An Nhã hơi kinh ngạc: “Hai người… lại ở cùng nhau rồi sao?”
Trần Mộng Dao cũng lười giải thích: “Ôi, giải quyết trước chuyện của cô đi đã, nhanh chóng về nhà đi, về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát để xóa án.”
Cúp điện thoại, cô nhìn đồng hồ vẫn chưa đến bảy giờ, lại đang buồn ngủ quá nên quay lại giường nằm xuống, suy nghĩ mông lung thêm mười phút, điện thoại vẫn cầm trên tay, đợi điện thoại của An Nhã khi cô ấy về đến nhà.
Đột nhiên, tay Kính Thiếu Khanh đặt ở trên eo cô, cô mơ mơ màng màng bảo anh đừng làm rộn, cũng không để ý. Sau đó, Kính Thiếu Khanh như là theo thói quen thông thường, đưa tay lên ngực cô bóp hai lần. Toàn thân cô cứng đờ, quay đầu nhìn anh, khẳng định anh không tỉnh, chịu đựng không có cho anh cái tát, chỉ gạt tay anh ra.
Một giây tiếp theo, anh chuyển thân ôm chặt lấy thân thể cô, ôm cô thật chặt, thậm chí còn không biết xấu hỗ cọ cọ cô, cả người cô đều không ổn rồi. Anh thậm chí còn cảm thấy áo len trên người cô đang cản trở việc, vì vậy anh đưa tay kéo quần áo lên eo, lúc này cảm thụ của cô càng thêm rõ ràng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn một chút: “Kính Thiếu Khanh… Đừng gây sự nữa…”
Anh không biết là có ý hay vô tình. Đôi môi mỏng yếu ớt ở vành tai cô lúc gần lúc xa, còn mơ hỏ: “Ư…”
Hơi thở anh phả vào vành tai khiến toàn thân cô đều mềm, và cô hơi cong người lên: “Cái đó… Tiểu Nhã gọi cho tôi, nói là cô ấy không sao. Giản Mặc gửi tin nhắn đó chỉ vì anh ta đã uống say, gây ra chuyện đó, bây giờ tôi phải về đi tìm Tiểu Nhã, rồi cùng nhau đến đồn cảnh sát, gần chỗ này không dễ bắt xe, cho tôi mượn xe anh lái một chút, dùng xong tôi trả lại cho anh.”
Kính Thiếu Khanh hé mắt nhìn thời gian: “Còn sớm quá, tám giờ hằng qua đó, anh đưa em đi, ngủ cùng anh một chút.”
Khóe miệng Trần Mộng Dao nhéch lên, ý anh là gì? Cô khách sáo như vậy là vì cảm thấy áy náy vì tối hôm qua anh cùng cô chạy vài chuyến báo án, thế nhưng anh lại rất biết được đà lấn tới, cô là loại người tùy tiện sao? Hiển nhiên là không.
“Nếu anh không bỏ bàn tay heo ăn mặn của anh ra, thì tôi không khách sáo nữa…”
Kính Thiếu Khanh quá biết tính khí của cô, kiềm chặt tay cô lại: “Đừng nhúc nhích, anh sẽ không khống chế được mình.”
Cô thật sự không dám cử động, lúc trước anh bị nàng cào đến huỷ dung đó là do anh nhường cô, nếu thật sự, cô sẽ không có chút phản kháng!
Lúc đầu anh còn có thể thành thành thật thật ôm cô không lộn xộn, dần dần bầu không khí càng ngày càng quái dị, anh nắm lấy vành tai của cô nhẹ nhàng cắn, một tay cầm cố hai cổ tay cô, tay kia tiến vào từ áo…
Trần Mộng Dao quay đầu khỏi nụ hôn của anh, vặn người một cách khó chịu: “Kính Thiếu Khanh! Đủ rồi…”
Lúc cô nói chuyện mang theo giọng rung, cũng không có sức mạnh. Đây là lần tiếp xúc gần gũi đầu tiên kể từ khi xa cách lâu như vậykhông riêng gì anh không kìm được, cô cũng không phải thánh nhân gì, tim đã sơm đập thình thịch, cơ thể cũng À ~ mm nhũn.
Anh đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới, khuyu gối tách hai chân cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt: “Trần Mộng Dao, em em gạt được chính mình sao? Thân thể của em không phải là không có phản ứng với anh, tại sao lại trốn tránh anh?
Sao lại làm như vậy với anh? Anh không có cái gì với Lê Thuần cả, cũng chỉ một lần nhiều năm trước kia, lần trước là cô ta cưỡng hôn, căn bản không phải như em thấy vậy! Sau khi ở với em, anh không có để ý đến người con gái khác! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?!”
Trần Mộng Dao né tránh ánh mắt, thật sự sợ anh, ra sức giùng giằng, nhưng dù sao cũng không thể khép hai chân lại: “Anh buông tôi ra… Tôi thật phải đi!”
Anh vùi đầu, quyết liệt cắm một “quả dâu tây” đỏ tươi lên cổ cô: “Nếu em không nói rõ ràng, anh sẽ không để em đi, hơn nữa…
anh sẽ làm thật. Anh đếm từ mười, nếu em không nói, anh sẽ bắt đầu… một, hai, ba…”
Khi đếm đến chín, Trần Mộng Dao không thể chịu đựng được nữa: “Tôi nói! Tôi…tôi chỉ là không thích anh mà thôi! “
Đương nhiên, là cô nói dối. Cô không có cách nào đem những điều tồi tệ trong lòng cô bày tỏ hết trước mặt anh bây giờ, tự tỉ cam chị của cô.
Kính Thiếu Khanh hiển nhiên không tin, lại càng như vậy… cô sẽ còn không nói thật, cho nên đành như vậy đi…
Anh hôn nhẹ lên má ửng hồng của cô: “Nói sự thật… em nói đi…tại sao vậy? Nếu như em không thích anh, tại sao vẫn có cảm giác với anh? Em lừa anh…”
Cô nghiến răng nghiến lợi không nói gì. Vì vậy anh tức giận tuyên bố chủ quyền trên người cô, bỏ đi đằng sau một mảng dấu vết mơ hò.
Trần Mộng Dao chịu đựng cảm giác kỳ lạ trong người, vô cảm khoác lên mình bộ quần áo rời khỏi biệt thự mà không ngoảnh lại.
Mặc dù Kính Thiếu Khanh đã làm những gì anh luôn muốn làm, nhưng trong lòng không có lấy một chút thoải mái, ngược lại anh vô cùng chán nản, phản ứng của cô khiến anh rất bất mãn… Anh nghĩ bây giờ thì không dễ dàng gì bắt taxi, lúc này tức giận đến không thể lộ mặt nhưng anh vẫn đuổi theo xuống lầu đưa chìa khóa xe cho cô: “Em tự lái đi, giữ xe để mà dùng, anh không thiếu.”
Cô không từ chối, cũng không nói những lời ác ý hại anh, lúc này cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, yên tĩnh một chút.
Khi về đến khu chung cư, An Nhã đã về đến nhà, cũng gọi điện thoại đến cho cô, nhưng lúc đó… Kính Thiếu Khanh không để cô trả lời. An Nhã nhìn thấy dáng vẻ thát hồn lạc phách của cô, lo lắng hỏi: “Mộng Dao cô bị sao vậy?”
Cô lắc đầu: “Không sao, đi thôi, tôi đưa cô đến đồn cảnh sát để giải quyết vụ án.”
An Nhã phát hiện cổ của cô có một vết hôn: “Cô và Kính Thiếu Khanh… Có phải hay không cái kia?”
Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng: “Cô một lão xử nữ hỏi cái này làm gì? Tôi nói cô cũng không hiểu… Mau thu dọn đồ đạc đi, đợi một lát… tôi quàng khăn lụa.”
Bị nói thành “lão xử nữ”, mặt An Nhã đỏ lên: “Tôi… tôi chỉ là còn chưa gặp đúng người, rất mất mặt sao? Tôi xin Tiểu Táp nghỉ phép rồi, đợi chúng tôi xóa án xong rồi hãng đến công ty.”
Tâm tình Trần Mộng Dao khá hơn một chút, trêu chọc: “Phụ nữ trong xã hội hiện đại, vĩnh viễn sẽ không phải gặp đúng người cuối cùng thích hợp để giao phó bản thân, đa phần đều rất cởi mở, nếu như cô muốn trải nghiệm nó trước cũng được, nên thử… hương vị rất tuyệt vời đó.”
An Nhã thực sự không thích hợp với chủ đề như vậy: “Cô đáng ghét! Tôi thuộc một nhóm nhỏ những người bảo thủ!”
Trần Mộng Dao nói nửa đùa nửa thật: “Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy.”