Chương 42: Cửa Chính Đi Không Quen?
Mục Đình Sâm hơi run run, ma xui quỷ khiến lại
hút một miếng, vị ngọt nồng ngấy bỗng nhiên lan
tràn khoang miệng, anh chau mày càng sâu hơn,
đối với người từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt
như anh mà nói, đây đúng là một sự dằn vặt.
Ôn Ngôn chọt tỉnh ngộ, cô vừa làm gì vậy? Đưa
trà sữa mình đã uống cho Mục Đình Sâm uống?!
Anh lại còn uống thật?
Nhìn thấy vết son môi dính trên ống hút của mình,
tay cô run run một lát, ôm trà sữa vào trong lồng
ngực, làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra
phía ngoài cửa sổ, trong lòng sợ tới mức co rúm
lại, số trà sữa còn thừa, cô nên uống tiếp hay là
không uống đây?
Mục Đình Sâm không biết trong lòng cô đang nghĩ
gì, chỉ thấy cô ôm chặt cứng trà sữa, không khỏi
cảm thấy có hơi buồn cười, anh mới uống có
ngụm nhỏ như vậy thôi mà, cô đã xót tới thế cơ
đây?
Lúc sắp tới biệt thự nhà họ Mục, điện thoại Mục
Đình Sâm đột nhiên vang lên.
Anh liếc nhìn thông báo, liền tắt máy luôn.
Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Anh nghe đi, coi như tôi
không tồn tại.”
Anh liếc cô một cái, không làm bất kì phản ứng gì,
dường như đang nói, cô có ở đây hay không vốn
dĩ không quá quan trọng chỉ là anh không muốn để
cô nghe thấy nội dung điện thoại mà thôi.
Cô tức giận ngậm miệng lại, lúc tới biệt thự họ
Mục,Ôn Ngôn xuống xe theo thói quen đi tới phía
cửa sau, lúc xuống xe bước chân Mục Đình Sâm
dừng lại, lạnh giọng nói: “Cửa lớn đi không quen
à?”
Cô quay lại, cúi đầu đi vào từ cửa lớn, bảo vệ ở
cửa một mực cung kính: “Bà chủ.”
Đầu cô càng cúi thấp hơn, giống như một làn khói
chạy vào bếp tìm má Lưu, chỉ có lúc ở cùng với
má Lưu, cô mới thấy được thoải mái.
Má Lưu đang nhặt rau, thấy cô đi vào cười hỏi:
“Ngày hôm nay sao về sớm thế?”
Ôn Ngôn đặt trà sữa xuống thuần thục vén tay áo
lên giúp: “Công ty nghỉ, gặp phải Mục Đình Sâm đi
về chung với anh áy.”
Má Lưu dọn món ăn đi: “Vậy con không đi theo
thiếu gia, đến nhà bếp làm gì? Đi mau đi mau,
bình thường thời gian tiếp xúc của hai đứa không
nhiều, mau đi đi!”
Ôn Ngôn không còn gì đề nói, nếu mà ở chung với
Mục Đình Sâm thoải mái liệu cô có vừa về đã lẻn
vào bếp trốn không?
Thấy cô vẫn không động đậy, má Lưu đây mạnh
cô đi ra ngoài: “Mau mau cần làm gì thì làm đi, chỗ
này má không cần giúp gì cả.”
Ôn Ngôn cúi đầu ủ rũ đi lên lầu, chuẩn bị lầy quần
áo đi tắm rửa, sau khi vào cửa, trông thấy Mục
Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ gọi điện thoại,
cô theo bản nặng nhẹ bước chân, cầm quần áo
liền đi xuống tầng.
Tắm xong, cô nằm ở ghế sô pha trong phòng
khách xem tạp chí, sự mệt mỏi kết tụ máy ngày
đột nhiên kéo tới, bắt tri bát giác ngủ thiếp đi.
Sau khi chuẩn bị bữa tối kĩ càng, má Lưu đi ra từ
nhà bếp, trông thấy cảnh này, bà không hề quan
tới tới, ngược lại đi lên tầng gọi Mục Đình Sâm:
“Thiếu gia, ăn cơm.”
Mục Đình Sâm không tắm rửa thay quần áo nghĩa
là anh còn phải ra ngoài, khi anh xuống lầu lại thấy
người ngủ trên ghê sô pha, tiện tay lật tám chăn
len ở bên cạnh đắp lên, động tác không dịu dàng
gì cả, nhìn ra còn có chút thô bạo, nhưng lúc má
Lưu thấy lại nở nụ cười ý tứ sâu xa.
“Thiếu gia, có gọi tiểu thư dậy ăn cơm không?” má
Lưu thăm dò.
“Không cần.” mặt Mục Đình Sâm vô cảm đáp.
Ý cười bên miệng má Lưu càng sâu, anh vẫn quan
tâm Ôn Ngôn.
Hơn một giờ sau khi ăn cơm, Mục Đình Sâm nhìn
qua đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy đi ra phía cửa:
“Má Lưu, tôi có việc phải ra ngoài.”
Má Lưu đi lên lấy giày bày ra cho anh: “Yên tâm,
tôi sẽ gọi tiểu thư dậy ăn cơm.”
Mục Đình Sâm mím môi mỏng không đáp lời nào,
lúc xe của anh rời khỏi biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn
từ từ tỉnh lại, lấy điện thoại di động ra nhìn thời
gian, có hơi ảo não: “Má Lưu… con ngủ thiếp đi
sao má không gọi con?”
Má Lưu cười khanh khách đi lên nói: “Thiếu gia
không cho gọi, muốn con ngủ thêm một lát, máy
ngày nay con mệt mỏi quá. Cơm vẫn hâm nóng
cho con, để má bê lại cho con, mệt mấy cũng phải
ăn cơm xong mới ngủ tiếp. Đúng rồi, thiếu gia vừa
mới ra ngoài.”
Ôn Ngôn còn hơi lơ mơ, vâng một tiếng, đứng dậy
ngồi xuống bàn ăn, thoáng nhìn di động của Mục
Đình Sâm, cô vốn không đề ý tới, bỗng nhiên điện
thoại chết tiệt tới, biểu thị hiện ra là Khương
Nghiên Nghiên…
Má Lưu liếc mắt nhìn cô, nói: “Tiểu thư, con giúp
thiếu gia nghe đi.”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Bỏ đi, chờ lát nữa anh
ấy phát hiện ra không mang điện thoại tự nhiên sẽ
quay lại lấy.”
Má Lưu thở dài, cảm thấy cô không hon thua, đột
nhiên cầm điện thoại lên ấn nút nhận cuộc gọi:
“Alo? Xin hỏi ai đây?”
Khương Nghiên Nghiên ở đầu kia điện thoại ngữ
khí không ồn lắm: “Bà là ai? Sao điện thoại di động
của anh Đình Sâm lại ở chỗ bà?”
Ôn Ngôn ra hiệu má Lưu bỏ xuống, má Lưu không
nghe: “Tôi là giúp việc của nhà họ Mục, thiếu gia
và tiểu thư nhà chúng tôi đang tắm, có chuyện gì
chờ thiếu gia quay lại rồi nói.”
Ôn Ngôn trợn tròn hai mắt, thông tin trong câu nói
này có mức độ hơi lớn, trong một chốc cô tiêu hóa
không thông, Khương Nghiên Nghiên cũng tiêu
hóa không thông như cô: “Bà nói cái gì? Bọn họ…
tắm chung với nhau? Sao có thể? Anh Đình Sâm
rõ ràng nói với tôi anh ấy sẽ ra ngoài ngay!”
Má Lưu không vui nói: “Cô tin thì tin không thì
thôi.” Nói xong, tắt máy ngay.
Ôn Ngôn có hơi chột dạ: “Má Lưu… con biết má vì
con mà bất bình nhưng mà thế này… Mục Đình
Sâm biết rồi sẽ nồi giận…”
Má Lưu trề môi: “Má không sao hết, ở nhà họ Mục
hơn nửa đời người, bây giờ về hưu cũng không
sớm, nhưng mà con, Ngôn Ngôn, má lo lắng nhất
là con và thiếu gia ngày sau sống với nhau không
ổn, những oanh oanh yến yến bên ngoài, con phải
quản lý chứ, người đàn ông như thiếu gia, những
người phụ nữ kia ngày ngày tha thiết nhòm ngó
đấy!”
Ôn Ngôn yên lặng một lúc, những người phụ nữ ở
bên ngoài của Mục Đình Sâm cô không thể quản,
cũng không cần biết.
Chẳng bao lâu, Mục Đình Sâm quay ngược lại.
Ôn Ngôn đưa điện thoại di động cho anh: “Khương
Nghiên Nghiên gọi tới, tôi nghe giúp anh.”
Mục Đình Sâm nhìn cô một cái, nhận điện thoại di
động xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Sau
này đừng chạm vào điện thoại của tôi.”
Đáy mắt cô xẹt qua một tia cô đơn, rất nhanh lại
bình tĩnh.
Khoảng tầm 10 giờ đêm, cô vô cùng buồn ngủ,
điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Triển Trì
gọi tới.
Cô sợ Trần Mộng Dao lại xảy ra chuyện gì, vội
vàng nghe: “Alo?”
Ngữ khí Triển Trì rất bình tĩnh: “Ôn Ngôn, tôi muốn
nhờ cô một chuyện, có thời gian ra ngoài nói
chuyện không?”
Cảm giác là không có việc gì quan trọng, cô nhìn
thời gian, nói: “Có gì mai nói đi, muộn quá rồi, tôi
buồn ngủ rồi.”
Triển Trì do dự nói: “Tôi muốn cầu hôn Dao Dao,
phải có cô giúp đỡ, bây giờ chuyện nhà cô ấy còn
chưa có giải quyết, ngày nào cô ấy cũng mặt mày
ủ rũ, mình không muốn thấy cô ấy như vậy, muốn
cầu hôn cô ấy sớm một chút, để tránh việc cô ấy
suy nghĩ lung tung, toio có hơi vội… Hơn nữa ngày
mai mình không có thời gian, đã hẹn ra ngoài đi
“”…. an
chơi với cô ây rồi.
Nghe là chuyện liên quan tới Trần Mộng Dao, Ôn
Ngôn không từ chối nữa: “Anh ở đâu đợi tôi? Chỗ
tôi không tiện bắt xe, có thể sẽ đến muộn…”