Chương 17: Vì Anh Mà Bị Thương
Vài ngày sau, lệnh cắm cuối cùng cũng
được gỡ bỏ, Ôn Ngôn vừa mới về trường
thì Trần Mộng Dao liền lôi kéo cô lải nhải:
“Cậu không biết bản thân hôm đó đã dọa
mình sợ chết khiếp đi được! Giờ ổn rồi
phải không? Cậu biết không? Khi đó lúc
Mục Đình Sâm ôm cậu chạy tới bệnh viện,
có biết bao người nhìn mà ngưỡng mộ
chết đi được ý, con người anh ấy thực sự
rất tốt, còn cực kì dịu dàng, rốt cuộc mình
cũng đã hiểu tại sao lại có nhiều người
mê luyến anh ấy như vậy rồi.”
“Nói thật thì, đẹp trai chết mắt! Đời này mà
có thể ngủ được với anh ấy, bắt mình chết
mình cũng vui vẻ mà đồng ý! Hơn nữa vì
chuyện này mà chúng ta bị giáo viên phụ
đạo đuổi rồi! Hôm nay ở sân trường lại có
thể nhìn thấy anh ấy! Mình vô cùng kích
động!
Ôn Ngôn giờ mới nhớ tới việc hôm nay là
ngày hội trường, anh cũng sẽ tới… Hôm
đó sau khi anh rời đi liền không quay lại
nữa, hôm nay tạm biệt, quang cảnh không
biết sẽ như thế nào đây? Trong lúc nhất
thời tâm tình cô có chút phức tạp: “Hôm
đó… anh ấy có nói gì nữa không?”
Trần Mộng Dao không nhìn ra tâm trạng
đang bát ồn của cô: “Không có, ngược lại
mình đã tố cáo với anh ấy về người anh
trai kia của cậu, người anh trai kia của
cậu chính là một tên khốn nạn!”
Ôn Ngôn không nói gì, trách không được
hôm đó cô cứ cảm thấy kì quái, thì ra là vì
một câu nói của cậu ấy mà dẫn tới ngọn
núi hỏa sơn của anh bộc phát, không,
phải là núi băng bùng nổ… Mùi vị bị người
ta chửi độc ngay ở trước mặt chắc cũng
chả dễ chịu gì.
Đột nhiên dưới lầu truyền đến âm thanh
huyên náo, Trần Mộng Dao điên cuồng lôi
cô xuống: “Mục Đình Sâm đến rồi! Chúng
ta mau đi xem đi!”
Ôn Ngôn có chút hoảng, cô còn chưa có
nghĩ ra làm sao để đối mặt với Mục Đình
Sâm: “Dao Dao cậu buông tay… Cậu tự đi
đi, mình không đi…”
“Tiêu Ngôn người ta đã giúp cậu việc lớn
như vậy, cậu cũng lên gặp mặt cảm ơn
người ta chứ!” Trần Mộng Dao vẫn giữ
chặt tay cô, vừa nói vừa kéo cô xuống lầu.
Vốn Ôn Ngôn còn muốn trốn tránh nhưng
khi thấy người trước mặt chợt dừng chân,
thấy Mục Đình Sâm dưới vòng vây của
đám học sinh và giáo sư bước qua, một
bộ vest được may thủ công mặc trên
người, bộ quần áo màu đen càng làm nỗi
bật làn da trắng ngần của anh ta, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu, vô
luận là ở chỗ nào đi chăng nữa, anh cũng
là người nổi bật nhát.
Trần Mộng Dao kéo kéo Ôn Ngôn thấy cô
còn đang ngắn người liền xông lên phía
trước: “Học trưởng, ngày đó may mà có
anh, Tiểu Ngôn của bọn em nói năng
không được tốt lắm, em thay cậu ấy cảm
ơn anh.”
Ôn Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn biểu
cảm của người đàn ông trước mặt, ngón
tay vân vê góc áo, có chút căng thẳng.
Mục Đình Sâm bước tới trước mặt cô, hơi
hơi cúi người kề sát vào cô: “Xem ra khí
sắc cũng đã tốt lên nhiều rồi, khôi phục
cũng nhanh đấy.”
Thấy cô không tiếp lời, Trần Mộng Dao
nóng nảy lấy cùi chỏ huých vào cô: “Học
trưởng đang nói chuyện với cậu kìa”
“Cảm ơn…” Ôn Ngôn tránh không kịp, ánh
mắt đụng phải sự ôn nhu trong mắt anh,
khoảnh khắc đó, cô không nhận ra rằng
con tim mình đang gia tăng tốc độ.
“Không cần cảm ơn, hẹn gặp lại.” Anh nhẹ
nhàng vỗ vai cô, thoạt nhìn cũng chỉ là
động tác hết sức bình thường, nhưng câu
nói “hẹn gặp lại” của anh lại khiến cô rất
khó chịu, cô gần như có thể đoán trước
được tình cảnh sau khi về nhà.
Trong lúc Mục Đình Sâm lách qua người
cô đề đi, Ôn Ngôn đột nhiên nhìn thấy một
người đàn ông đội mũ lưỡi trai, tay cầm
con dao gọt hoa quả, muốn đâm vào lưng
Mục Đình Sâm.
“Cần thận!” Cô hốt hoảng nhắc một câu,
đồng thời theo bản năng mà đẩy Mục
Đình Sâm ra, con dao gọt hoa quả trực
tiếp đâm vào bả vai cô
Xung quanh truyền tới tiếng thét tràn đầy
kinh hãi của đám học sinh, cục diện vô
cùng hỗn loạn.
Người đàn ông kia không nghĩ đến Ôn
Ngôn sẽ xông ra, ngây người trong chớp
mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
quỷ dị.
Sau đó, thấy Mục Đình Sâm đá một cước
lên người hắn, toàn thân lộ ra một cỗ sát
khí.
Ngón tay anh run rầy ôm Ôn Ngôn vào
lòng, biểu lộ sự căng thẳng và sợ hãi:
“Ngôn Ngôn…”
Từ trước tới nay Ôn Ngôn chưa từng
nghe thấy anh gọi tên cô một cách dịu
dàng như vậy, lúc này chỉ cảm thấy mí
mắt rất nặng, lại không nhịn được mà
muốn xem bộ dạng Mục Đình Sâm gọi tên
mình ôn nhu như vậy sẽ như thế nào.
Cô bắt mình phải mở mắt, đập vào mắt là
sắc mặt trắng bệch và hoảng sợ của
người đàn ông, cô thấy vết máu loang lỗ
trên mặt anh ta, theo bản năng mà muốn
giúp anh lau đi, anh có tính sạch sẽ, loại
cảm giác này nhất định sẽ rất khó chịu,
anh cau mày rồi…
Nhưng tay còn chưa có chạm vào mặt
của anh, cô liền triệt để mát đi tri giác.
“Ngôn Ngôn!” bên tai chỉ còn nghe được
tiếng kêu tràn đầy sợ hãi và khẩn trương
của Mục Đình Sâm…