Chương 365: Có Chắc Muốn Nhìn Anh Lau?
Lam Tương cười cười: “Đúng vậy, Nha Nha rất
ngoan, rất nghe lời, nhóc là nơi duy nhất đề chị gửi
gắm cuộc sống của mình. Gần đây chị đi làm về
muộn, về nhà chị cũng thử không dọn dẹp đống đồ
đạc của mẹ chồng, quần áo của chị và chồng thì
giặt bằng máy giặt, quần áo của Nha Nha thì giặt
tay. Chị rất mệt mỏi, không để ý đến bọn họ, bọn
họ có chân có tay, chị không cần hầu hạ, gần đây
họ còn gây chuyện với chị nhưng chị không quan
tâm, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Trước
kia nói chị không kiếm ra tiền, nhưng hiện tại chị
có thể tự nuôi sống bản thân, ở đây tiền chỉ tiêu
cũng không cao, chị không dựa dẫm vào con trai
của họ, xem bọn họ còn có thể nói cái gì.”
Điểm này Ôn Ngôn tán thành: “Đáng lẽ nên làm
như vậy từ sớm, nếu họ không cao hứng vì chị
không hầu hạ bọn họ vậy thì chị bảo họ đến tìm
con trai ruột của mình đi, chị không phải là con gái
ruột của họ, mà họ cũng không coi chị là con ruột,
chị cần gì phải tự chuốc khổ vào mình? Đúng rồi,
em cảm thấy việc chúng ta đặt thức ăn ngoài vào
buổi trưa và tối là không tốt, nếu không chúng ta
thay phiên nhau nấu cơm ở phòng bếp, tiền thức
ăn em sẽ chỉ, coi như là bao ăn.”
Lam Tương cảm thấy đây là một ý kiến hay, sau
khi nói chuyện với mọi người, cứ như vậy mà
quyết định.
Mặc dù lần này Ôn Ngôn không nói chuyện của
bản thân nhưng sau khi nghe câu chuyện của Lam
Tương, tâm trạng của cô thoải mái hơn rất nhiều.
Giữa trưa, cô lo lắng cho Mục Đình Sâm, cũng
muốn xác định xem anh đã đi chưa, vì vậy cô trở
về nhà một chuyền.
Vừa vào cửa, cô phát hiện buổi sáng, anh đã ăn
hết bát mì, bát đũa đã được dọn dẹp sạch sẽ, cửa
phòng ngủ khép lại, mơ hồ có thể nhìn thấy có
người trên giường, anh không rời đi…
Cô bước tới gõ cửa phòng ngủ, nhàn nhạt hỏi:
“Giữa trưa anh muốn ăn cái gì?”
Mục Đình Sâm biết cô nhất định sẽ trở về vào buồi
trưa, vì vậy anh nằm trên giường giả vờ ốm yếu,
không nhúc nhích, nói: “Ăn cái gì cũng được.”
Ôn Ngôn nhìn vào tủ lạnh, vẫn còn một ít nguyên
liệu nấu ăn, cô lấy ra nâu một ít đồ ăn, đặt lên bàn,
sau đó lập tức trở về cửa tiệm, không ở thêm một
giây nào cùng anh, cô không biết làm sao để ở
chung với anh.
Thành thật mà nói, Ôn Ngôn nấu ăn thật sự không
ngon, Mục Đình Sâm ăn không quen, nhưng lại
không nỡ không ăn, trong quá trình ăn, anh phải
đấu tranh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng
cũng ăn xong, sau đó thành thành thật thật thu dọn
bát đũa, không dám đợi cô về nhà dọn dẹp, đoán
chừng buổi tối sau khi trở về, cô sẽ hỏi anh khi
nào rời đi, anh phải nghĩ biện pháp đối phó…
Quả nhiên, câu đầu tiên Ôn Ngôn nói sau khi đi
làm về là hỏi anh khi nào rời đi.
Mục Đình Sâm đã sớm hỏi Kính Thiếu Khanh về
vấn đề này, vì vậy anh nói: “Nếu bắt tiện thì em
đưa anh đến khách sạn là được.”
Ôn Ngôn nhíu mày: “Tôi không thể để anh ở khách
sạn một mình. Tôi đã gọi điện cho Lâm quản gia
với má Lưu nhưng tại sao họ lại không bắt máy?”
Mục Đình Sâm nói dối không chớp mắt: “Trước khi
đến đây, anh đã cho họ nghĩ dài hạn, hiện tại họ
không ở Mục trạch. Anh đến đây không dẫn theo
ai cả, vì anh dự định ở lại đây vài tháng để quản lý
công ty mới.”
Ôn Ngôn hít một hơi sâu: “Vậy thì anh có thể ở
chỗ này của tôi, sau khi khỏe hơn thì anh liền rời
đi. Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sofa, anh
không thể tùy tiện đi quanh nhà khi tôi ở nhà, tôi…
không muốn nhìn thấy anh.”
Mục Đình Sâm khẽ cau mày, lời nói này khiến anh
cảm thấy đặc biệt khó chịu, anh sắp không giả bộ
được: ‘Ôn Ngôn, em thật sự cho rằng anh tới đây
chỉ vì quản lý công ty mới sao?”
Trong lòng Ôn Ngôn có chút bực bội, nói: “Tôi
không biết, vết thương của anh không được đụng
vào nước, tạm thời đừng tắm rửa, nếu anh cảm
thấy thực sự không thoải mái thì lau qua. Tôi mua
cho anh bộ đồ ngủ đơn giản, anh cởi quần áo
đang mặc trên người ra tôi giặt cho anh.”
Anh vốn định trực tiếp ngả bài, không tiếp tục giả
bộ nhưng cô đột ngột chuyên đề tài, anh không
biết làm sao để tiếp tục, vì vậy đành thành thành
thật thật cởi quần áo trên người xuống, nhưng
không tắm rửa khiến anh không chịu được, nói:
“Anh muốn tắm rửa.”
Cô tức giận nói: “Nếu muốn chết thì anh liền tắm,
vết thương vẫn còn chưa đóng vảy, một khi vết
thương bị mở, sẹo sẽ càng lớn, muốn làm mờ
cũng không được.”
Tính tình của anh cũng nổi lên, mặc kệ cô, trực
tiếp đi vào phòng tắm.
Cô không thể mặc kệ, trực tiếp cầm lấy vòi hoa
sen, nói: “Anh có thể nghe tôi một lần có được hay
không? Trước đây quản tôi đã quen nên không
quen bị tôi quản đúng không? Vậy thì anh đừng
đến chỗ của tôi! Nếu anh không ở chỗ này của tôi
thì dù anh muốn chết tôi cũng không xen vào,
nhưng đã ở chỗ của tôi thì anh phải nghe tôi!”
Trong đôi mắt của anh như cất giấu một vực sâu,
kiên định nhìn cô.
Cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì, ngay
cả khi anh tức giận, cô thấy rằng mình không cần
phải sợ sệt, vì cô đã quyết định về sau hai người
sẽ không liên quan gì đến nhau, cô cần gì phải
sợ?
Mấy giây giằng co tường chừng như máy thế kỉ,
bộ đồ ngủ có họa tiết chú gà con màu vàng trên
người hoàn toàn không phù hợp với khí chất của
anh, có lẽ đây là một trong những lý do khiến cô
cảm thấy anh không đủ nghiêm túc.
“Anh lau qua được không?” Cuối cùng Mục Đình
Sâm cũng thỏa hiệp.
Ôn Ngôn giúp anh lấy chậu đựng nước, sau đó
ném một chiếc khăn mặt mới mua vào trong chậu,
nói: “Laul”
Anh hơi nhướng mày, không chút do dự vén áo
lên, làm bộ muốn cởi áo: “Em có chắc muốn nhìn
anh lau người?”
Cô bình tĩnh quay người đi ra ngoài, lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm, mặt bắt đầu nóng lên, tên này
bị sao vậy? Lúc mới đến đây nhìn bộ dạng thật
đáng thương, nhưng hiện tại cảm thấy lại trở
thành bộ dạng không có đức hạnh của trước đây,
vậy mà còn bày ra vẻ hung ác với cô, đáng tiếc là
bây giờ cô không sợ! Nhưng không thể không
thừa nhận rằng thời điểm đối diện với ánh mắt của
anh, theo bản năng cô cảm thấy chột dạ… Đây là
căn bệnh của cô suốt mười năm qua, cô muốn
chữa khỏi!