Chương 426 Ly Hôn Là Điều Không Thể
Mục Đình Sâm không bận tâm, vẫy tay về phía máy quay:
“Ngủ ngon.”
Khi video cúp máy, Ôn Ngôn đang ôm ngực, cô có thể cảm thấy tim mình đập dữ dội, cô tự cho là mình không phải là người mê trai, cô sẽ không bị thuyết phục bởi giọng nói truyền cảm của anh và khuôn mặt Cô nhìn thấy hơn mười năm, cho nên có phải là cô bị điên rồi không…
Mỗi cuộc gọi đến đối với Mục Đình Sâm mà nói đồng nghĩa với việc mối quan hệ càng tiến gần hơn một bước, điều đó cũng khiến anh có thể an tâm. Đang lúc chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên, là Mạc Thương Hải gọi đến.
Người lớn tuổi này vốn có quan hệ tốt với bố anh, sẽ không vô duyên vô cứ liên hệ với anh, lần đầu tiên gặp mặt sau khi trở về Trung Quốc, là để thăm dò xem anh ta có biết về đứa con cùng bố khác mẹ của anh hay không… Anh bất giác cau mày, trả lời điện thoại: “Xin chào? Chú Mạc.”
Mạc Thương Hải phát ra giọng nói: “Định Sâm và, chú nghe nói quan hệ giữa cháu và Ôn Ngôn bây giờ có chút tế nhị, chủ không xem chừng kỹ, lại để Tiểu Ninh chạy đi, nó nhất định sẽ tìm đến cháu… xin cháu hãy khoan dung cho nó. Cháu cũng biết nha đầu đó có tâm ý với cháu. Chú biết các cháu không thể, vì vậy phiền cháu hãy đuổi nó về cho chủ, nó quả không ra gi rồi.”
Mục Đình Sâm đau đầu, chuyện anh tạm thời phải xa Ôn Ngôn, làm cho mọi người đều biết hết sao? Mạc Ninh này, thật đúng là biết chọn thời điểm, bây giờ anh không có thời gian xử lý. Tạm dừng một chút, anh ta nói: “Cháu biết rồi, chủ Mạc yên tâm đi.
Mạc Thương Hải không cúp máy, suy nghĩ một chút ngập ngừng hỏi: “Triển Trì… Cháu có biết hưởng đi của cậu ta không?”
Sự việc này mọi người đều biết rõ, chẳng qua là chưa đâm thủng lớp giấy cuối cùng, rốt cuộc Mạc Thương Hải vẫn ở chỗ về phía bố của Mục Đình Sâm, muốn bảo vệ Triền Trì sao? Quả muộn rồi.
Giọng điệu của Mục Đình Sâm trở nên lạnh hơn: “Chu Mạc, bổ cháu vừa đưa cho chủ một bức thư về việc có một đứa con cùng bổ khác me, chú không cần phải lo lắng như vậy, Triển Trì… đã biến mất khỏi thế giới này, chủ hiều không? Đây là chuyện của nhà Mục gia chúng cháu, chủ đứng ngoài không tốt sao?”
Mạc Thương Hải im lặng hồi lâu mới lên tiếng: Nếu đã như vậy, bây giờ chú nói cải gì cũng đều dư thừa… Cháu cũng biết quan hệ của chú với ba cháu, chuyện ông ấy nhờ vả, ít nhiều chút cũng chấp nhận một ít, cũng không phải là đứng về phía Triển Trì kia, trong lòng cháu đừng ghi hận chú… Xin lỗi, muộn như vậy rồi chú còn làm phiền cháu, không có chuyện gì nữa, chủ cúp máy trước.”
Cúp máy xong, Mạc Thương Hải run rẩy gọi cho Mạc Ninh, quả nhiên là như vậy, vẫn là tắt máy. Huyết áp của ông đã tăng lên, ông soạn một tin nhắn gửi đi: “Tiêu Ninh, con quay về cho bố, Mục Đình Sâm không phải là người đàn ông có thể kiểm soát được, cậu ấy rất nguy hiểm, đừng đến gần cậu ấy, con có thể nghe bố một chút được không?”
Tin nhắn đó đương nhiên không có hồi âm, cũng khiến người đàn ông hơn 50 tuổi mất ăn mất ngủ, lệnh cho trợ lý đặt vé máy bay trở về nước, ông phải đích thân đưa Mạc Ninh trở về, đối với ông mà nói, Mục Đình Sâm nhà nhân vật khủng bố ăn tươi nuốt sống, và ông cũng sợ là Mục Đình Sâm sẽ ghi hận ông ta rồi trả thù. Người của Mục gia, không một ai là dễ chọc.
Sáng sớm hôm sau, khi Mục Đình Sâm đi xuống lầu, trong phòng ăn vốn lạnh lẽo không một bóng người truyền đến âm thanh của Mạc Ninh:” Đình Sâm, mau đến ăn sáng đi.”
Anh dừng lại, động tác của Mạc Ninh thật đúng là rất nhanh: “Sao cô lại ở đây? Ba cô không gọi điện cho cô sao? Tối hôm qua ông ấy liên lạc với tôi, yêu cầu tôi đuổi cô về.”
Mạc Ninh không chấp nhận: “Ông ấy không để em đến tim anh, nhưng em không định nghe theo lời của ông ấy. Đã rất lâu rồi không gặp, anh nhìn thấy em, một chút cũng không thấy vui, người ta thật là đau lòng…”
Mục Đình Sâm bước đến bàn trước mặt vẻ mặt điềm tĩnh ngồi xuống: “Đôi khi.. thinh thoảng cô vẫn phải lắng nghe những gì người lớn nói. Mấy ngày nay tôi phải đi công tác, không có thời gian chăm sóc cô, cô quay về đi.”
Mạc Ninh hơi nheo mắt lại: “Anh không phải đi tìm Ôn Ngôn nữa chứ? Thật không dám dấu, em vừa mới từ chỗ của cô ấy qua đây, cô ấy nói… cô ấy không ngại khi em theo đuổi anh, tốt nhất anh nên chủ động tự nguyện ly hôn với cô ấy. Cô ấy đã nói như vậy rồi, em còn cải gì mà phải cố kỵ nữa?”
Mục Đình Sâm khẽ cau mày, bất động thanh sắc nói: “Tôi và cô ấy ly hôn là chuyện không thể, sau một năm cô ấy sẽ về Mục gia, cô ấy là nữ chủ nhân của Mục gia, cũng chỉ có thể là một mình cô ấy. Lời tôi nói, đã đủ rõ chưa?
Bộ dáng Mạc Ninh thờ ơ, cắm đầu cắm cổ ăn cơm: “Em không nghe thấy, không rõ.”
Mục Đình Sâm không nói gì nữa, ăn sáng xong liền lên lầu về phòng thay quần áo, công ty còn có một số việc cần giải quyết, anh không có thời gian ở đây cùng với một người phụ nữ không lui tới thường xuyên trong quãng đời còn lại.
Vừa mới cởi đồ ngủ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Ninh thản nhiên đi vào: “Em chạy tới chạy lui cũng mệt rồi. Vừa về nước liền đi gặp Ôn Ngôn, rồi chạy không ngừng tới tim anh, vẫn chưa chợp mắt qua, vẫn là phòng anh thoải mái, anh sắp đến công ty à? Vậy thì em ngủ một giấc đã. À đúng rồi, dáng người của anh trông cũng không tồi đấy…” Nói xong, cô tự nhiên nằm xuống giường của Mục Đình Sâm.
Đảy mắt Mục Đình Sâm lướt qua không vui, đi nhanh vào phòng thay đồ: “Nếu muốn tạm thời lưu lại thì ra phòng khách, tôi không thích người khác vào phòng của tôi, ngủ trên giường của tôi, đừng để tôi đuổi cô ra ngoài.”