Chương 866: Thay đổi phân phối cổ phần.
Cổ phần là kiềm chế lớn nhất với Mục thị, bây giờ bị Ôn Ngôn đẩy qua một bên, anh căm ghét hai nhà Diệp gia và Khúc gia đã giúp đỡ Ôn Ngôn. Bây giờ chỉ có thể thừa dịp Mục thị hư yếu đánh một quyền chí mạng, néu không chờ đến lúc Mục thị ổn định trong tay Ôn Ngôn, mọi chuyện đều vô ích rồi.
Thấy sắc mặt anh âm trầm bát định, Trì Cảnh Sâm kiên trì mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, không phải trước đó chúng ta nói xong lợi ích rồi sao… Còn tính không? Chuyện anh bảo tôi làm tôi đều làm rồi, kết quả cuối cùng thế nào không liên quan đến tôi.”
Kỷ Thừa Hoằng nhìn Trì Cảnh Sâm âm thanh lạnh lùng nói: “Lợi ích gì? Mười phần trăm cổ phần Mục thị sao? Xin mở to hai mắt nhìn rõ xem, bây giờ Mục thị đang ở trong tay ai, là ở trong tay tôi sao? Làm sao tôi có thể cho anh mười phần trăm cổ phần Mục thị?! Lúc trước đúng thật là nói xong rồi, chờ tôi lấy được Mục thị, cho anh cỗ phần, nhưng bây giờ tôi không lấy được, anh còn không biết xấu hỗ mà đòi tôi?”
Trì Cảnh Sâm lập tức hiểu ra, lần này mình là một công cụ làm không công cho Kỷ Thừa Hoằng, lợi ích còn chưa thấy đâu đã ném đi cỗ phần Mục thì. Nếu không phải là do Kỷ Thừa Hoằng kích động, ai sẽ ngu ngốc đến nỗi chia cổ phần Mục thị ra? Dù chỉ có một phần trăm trong tay, hoa hồng được nhận hằng năm cũng vô cùng khả quan. Tranh chấp lợi ích là thứ có thể khiến người ta thay đổi sắc mặt nhanh nhát, Trì Cảnh Sâm tức giận gầm nhẹ nói: “Anh đang đùa tôi sao?! Làm tôi phí công giúp anh một trận?! Đúng, bây giờ Mục thị đúng là không ở trong tay anh, nhưng anh cũng nên theo thống nhất trước đó, thanh toán nmuoiwf phần trăm cổ phần Mục thị- thù lao cho tôi, không có cổ phần, tiền cũng được! Trước kia tôi còn cho là Kỷ Thừa Hoằng anh tài giỏi thê nào, không ngờ cũng chỉ là một người thành công ngoài mặt thôi. Sao anh không liệu trước là ở Hải Thành hai nhà Diệp gia, Khúc đều sẽ giúp đỡ Mục thị? Nếu không phải bọn họ ra tay gây ra sự có, dựa vào mình Kính gia, căn bản cũng vô dụng! Đây là sai lầm của anh, không thẻ tính vào người tôi!”
Kỷ Thừa Hoằng ngước mắt nhìn Trì Cảnh Sâm, đáy mắt đều là vẻ khinh miệt: “Lần hợp tác này của chúng ta, vốn đã là một trận đánh cược, cược thắng, đối với chúng ta đều tốt, thua cuộc, thì nên sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Huống chỉ tôi cũng chỉ là hứa miệng, anh có chứng cứ cho việc tôi phải trả anh những gì không? Đều là người trưởng thành rồi, lần sau nhớ kỹ trước khi tin tưởng người khác, phải bắt đối phương để lại chữ ký, đừng ngu ngốc như con khỉ, bị người khác xoay vòng đùa bõn. Trì tiên sinh, đi thong thả không tiễn.”
Trì Cảnh Sâm lại tức giận, cũng không thể làm gì Kỷ Thừa Hoằng, đối với dạng thương nghiệp lớn như Kỷ Thừa Hoằng mà nói, anh chỉ là con tôm nhỏ, muốn sống ở cái vòng này, người như Kỷ Thừa Hoằng anh đương nhiên không thể đắc tội, anh cũng chỉ có thể bám bụng cắn răng, cũng không thể làm gì cứu lấy danh dự. đi ra từ hào trạch của Kỷ Thừa Hoằng, Trì Cảnh Sâm bực bội bứt một cái hoa ở ven đường: “Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?! Mặt ngoài quan hệ với Mục Đình Sâm tốt như vậy, Mục Đình Sâm vừa xảy ra chuyện đã nhắm vào Mục thị, thật không phải loại tốt lành gì. Đùa bỡi nhân vật nhỏ như tao thì không sao, ông đây đợi đến khi mày dám chọc vào nhân vật lớn, đến lúc đó, kiểu gì cũng sẽ có người thu dọn đứa cháu như mày!”
Cuối tuần, Ôn Ngôn gọi Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước và cả Khúc Thanh Ca đến Mục trạch, lầy danh nghĩa liên hoan.
Từ khi Mục Đình Sâm xảy ra chuyện đến này, đây là đâu tiên Ôn Ngôn không bị vướng bận công việc của công ty vào cuối tuần, khó khăn lắm mới có thể nhàn tâm mà liên hoan.
Mọi người đến đông đủ, Ôn Ngôn lấy ra ba phần tài liệu đến, chia cho ba người Kính Thiếu Khanh , Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca: “Mọi người nhìn xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”
Kính Thiếu Khanh là người đầu tiên mở phần tài liệu ra, có chút kinh ngạc: “Tiền bọn tôi cho cô mượn có thể từ tư trả, không cần cho chúng tôi cổ phần.”
Diệp Quân Tước nghe được Kính Thiếu Khanh nói như vậy, biết nội dung tài liệu là cái gì, dứt khoát lười lật ra xem: “Đúng, không cần cho chúng tôi cỗ phần, có tiền rồi trả là đữo… Phần của tôi không cần, nhưng… phần của Khúc gia kia, tôi nói không tính, trước đó tôi không nói cho cô biết, là sợ cô không nhận, thời điểm vay tiền Khúc gia đã nói rõ ràng, số tiền kia, là dùng cổ phần thay thế.”
Khóe miệng Ôn Ngôn mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Không sao, vốn là nên như thế, tổng cộng có hai mươi ba phần trăm cổ phần, tôi dựa vào ba nhà mọi người chia là được, tất cả xem một chút đi, không có vấn đề gì thì ký tên. Cứ như vậy, tất cả cổ phần Mục thị, cũng chỉ có chú Mạc bên kia chiếm hai phần trăm, còn lại, đều ở trong tay chúng ta. Cám ơn mọi người đã tương trợ tôi trong lúc khó khăn, nếu không phải nhờ mọi người, Mục thị xong đời rồi. Nếu mọi người không đồng ý phương án này, tôi sẽ để trong lòng mãi không yên, đây là thứ mọi người nên nhận được. Tôi sẽ quản lý tốt Mục thị, cảm ơn mọi người.”
Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước đều do dự không ký tên, chỉ có Khúc Thanh Ca ký tên của mình trước: “Tôi cũng không có cách nào khác, tôi chỉ có thể ký tên của mình trước, mọi người tự cân nhắc một chút đi.”
Diệp Quân Tước nhìn Kính Thiếu Khanh một chút, nói: “Anh ký đi, anh có ký hay không đều không sao, tôi không thể ký. Nếu Mục Đình Sâm cổ phần Mục thị rơi vào tay tôi, sẽ tức giận đến báo mộng giết tôi mắt. Tôi đã từng nói không nhắm vào cổ phần Mục thị, nói được thì làm được.”
Kính Thiếu Khanh tức giận nhìn anh một cái: “Cái gì gọi là tôi có ký hay không đều không sao? Như thể anh cao thượng lắm, người khác chỉ là thừa cơ mà chiếm lợi thôi?”
Diệp Quân Tước thản nhiên nói: “Tôi không có nói như vậy, là chính anh tự nghĩ sai. Kính Thiếu Khanh, anh có ý kiến với tôi, tôi biết, không cần thiết tận dụng mọi chuyện để đổ hết lên người tôi.”
Thấy bọn họ sắp cãi vã, Ôn Ngôn vội vàng nói: “Mọi người suy nghĩ kỹ đã rồi nói, ăn cơm trước đi, đừng ồn ào.”
Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao vô cùng không tự nhiên, chỉ cần Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh ở cùng chỗ, cô liền toàn thân cũng không được tự nhiên. Diệp Quân Tước ngược lại là rất thong dong, nên ăn cơm thì ăn cơm, thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại ở trên người cô.
Lúc Ôn Ngôn đang gắp một miếng thịt bò cho Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử nhìn cô một chút, nói: “Cảm ơn.”
Động tác của Ôn Ngôn lập tức cứng đò, trẻ nhỏ lễ phép là chuyện tốt, thế nhưng cô rõ ràng nhìn thấy trên mặt Tiểu Đoàn Tử đối với cô rất xa cách, không còn thân cận như lúc trước.
Đúng vậy, chuyện trẻ nhỏ có thể nhớ không nhiều, thời gian mấy tháng dài như vậy cô đều đi sớm về trễ, Tiểu Đoàn Tử rất Ít gặp cô, thời gian dần qua, liền tương đối thân cận với Trần Mộng Dao. Mặc dù Tiểu Đoàn Tử vẫn gọi cô là mẹ như cũ, nhưng cũng sẽ không dựa vào cô nữa.”
Không ai chú ý đến mắt mác của cô, Trần Mộng Dao còn cười ha hả khen Tiểu Đoàn Tử: “Tiểu Đoàn Tử của chúng ta thật lễ phép, đã biết nói cảm ơn rồi.”
Ôn Ngôn cũng có thể thuận theo mà cười cười: “Đúng vậy, sang năm nó đã có thể đến nhà trẻ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Má Lưu cũng cùng ngồi ăn cơm, Ôn Ngôn không thấy bóng dáng Lâm quản gia, thuận miệng hỏi: “Má Lưu, chú Lâm đâu?
Sao ông ấy không đến cùng ăn cơm?”
Má Lưu đáp: “Ông ấy à, nói là có việc, xin nghỉ, nói là khoảng thời gian gần đây không trở lại được, cũng không nói thời gian cụ thể. Không sao, chuyện ông ấy biết tôi cũng biết, ông ấy không ở đây cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Đợt ăn tết trước ông ấy cũng có việc xin nghỉ, cũng không phải lần đầu tiên xin nghỉ.”