Chương 323: Cậu Với Anh Áy Thực Sự Không Có
Chuyện Gì?
Trần Mộng Dao sợ đến nỗi miếng cá trong miệng
rơi xuống bàn: “Không phải anh sao? Vậy chắc
chắn là người khác giao nhầm. Tôi đã mở ra bắt
đầu ăn rồi, nếu không phải là giao nhầm, vậy thì
chắc chắn nó có độc, tôi bị trúng độc chết rồi!”
Kính Thiếu Khanh đột nhiên phá lên cười: “Yên
tâm ăn đi đồ ngốc, thực sự không phải là tôi cầm
đến, nhưng tôi đã gọi người cầm đến, tôi mở một
nhà hàng chi nhánh ở bên đó, nghĩ rằng buổi tối
các cô về nhà nhất định sẽ đói, nên tôi đã kêu đầu
bếp trước khi tan làm làm cho các cô một phần đồ
ăn rồi mang đến chỗ các cô, theo như phán đoán,
các cô về nhà tương đối muộn, vì vậy người ta liền
treo lên cửa.”
Trần Mộng Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Sao
anh lại xấu như vậy? Đem tới thì đem tới còn hù
tôi, dọa chết tôi rồi, được rồi, tôi đói chết đi được,
tôi đi ăn, cúp máy đây!”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Ngôn đưa tay đỡ
trán Trần Mộng Dao, và ngăn cô tiếp tục ăn: “Cậu
có biết giọng điệu của cậu khi nói chuyện với Kính
Thiếu Khanh vừa rồi như thế nào không? Có gì
không ổn ở đây thì phải? Có phải giữa hai người
xảy ra chuyện gì không? Sao mình cứ cảm thấy
anh ấy mở nhà hàng bên kia là vì thuận tiện cho
việc cậu kiếm ăn?”
Ánh mắt Trần Mộng Dao lóe lên: “Có… có không?
Cậu đừng nói lung tung, giọng điệu mình nói
chuyện chính là như vậy, anh ấy mở nhà ăn làm
sao có thê vì mình được? Nhưng mà cũng rất tốt,
quả thực thuận tiện cho việc “kiếm ăn”, đã lâu rồi
không ăn món lạ miệng như vậy, cậu có nghĩ vậy
không?”
Ôn Ngôn không tin: “Cậu với anh ấy thực sự
không có chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt của Trần Mộng Dao có chút thay đổi, giọng
điệu có chút nặng nề: “Thật mà, cũng không thể có
chuyện gì được, mình và anh ấy cả đời này sẽ
không thể ở bên nhau, mau ăn đi rồi đi ngủ.”
Thấy Trần Mộng Dao nói nghiêm túc như vậy, Ôn
Ngôn cũng không tiếp tục nói đùa, ngồi xuống cầm
đũa ăn cơm, mỏ điện thoại lên xem một lượt. Đột
nhiên phát hiện có ai đó đã thêm VX. Ảnh đại diện
của người kia dường như là bản thân, một người
đàn ông gọn gàng trạc tuổi cô. Cô cần thận nhớ
lại, người này hình như đã ăn bánh ngọt trong cửa
hàng, xem một vài thông tin thì có thể xác nhận,
chính là người tối hôm đó gọi cho cô một ly sữa
nóng, vì số VX được đặt là số điện thoại.
Khi nói chuyện điện thoại lúc đó, bên kia đề nghị
thêm VX chuyền khoản, nhưng cô không phản hồi,
không ngờ đối phương vẫn thêm cô vào. Cô bắm
chấp nhận thêm, sau đó lật sang các trang khác,
không ngờ bên kia lại gửi đến một tin nhắn: “Tôi
tên là Lý Kha.”
Cô cười đáp: “Đã ghi chú xong.”
Vốn rằng đó chỉ là một sự tương tác lịch sự qua
lại, sẽ không có tin nhắn nào nữa, nhưng Lý Kha
lại đề nghị mời cô ăn tối. Cô cảm thấy tin nhắn
phản hồi không được tự nhiên liền đưa cho Trần
Mộng Dao xem: “Có vẻ như là một trong những
người đàn ông lần trước đến cửa hàng đề ăn bánh
ngọt, anh ta mời mình ăn tối, mình chắc chắn sẽ
không đi, cũng không có thời gian để đi, làm sao
để từ chối mà không khó xử đây.”
Trần Mộng Dao nhìn rồi nói: “Chỉ cần nói với anh
ta là cửa hàng ngày nào cũng rất bận, căn bản
không có thời gian ra ngoài ăn. Bữa sáng, chúng
tôi ăn bánh ngọt làm trong cửa hàng, bữa trưa gọi
đồ ăn bên ngoài, bữa tối cũng vậy, đợi cửa hàng
đóng cửa cũng đã gần nửa đêm, thực sự không có
thời gian, ăn ngay nói thật là được rồi. Cái này rõ
ràng là anh ta muốn tiếp cận cậu, động cơ của anh
†a không trong sáng, mình nhớ là mình đã nói với
anh ta là cậu đã kết hôn rồi, mình không ngờ là
anh ta thực sự cố chấp, xem ra anh ta cảm thấy
mình lừa anh ta. Sau này ngoài tin nhắn đặt đồ ăn,
cậu cũng không cần trả lời bất cứ điều gì hết, anh
ta hỏi thì cậu cứ trả lời là bận, vốn dĩ cậu cũng
đang bận, lâu ngày thì anh ta sẽ từ bỏ.”
Ôn Ngôn gật đầu, đáp theo lời của Trần Mộng
Dao, Lý Kha cũng không còn dây dưa nữa mà nói
chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, tòa nhà văn phòng nổ tung, chỉ có
một nguyên nhân, Mục Đình Sâm muốn đích thân
đến kiểm tra công ty nhỏ mới mở này, đây là lần
đầu tiên kể từ khi mở công ty, lúc trước Kính Thiếu
Khanh đã đến đây thị sát qua hai lần, Mục Đình
Sâm vẫn chưa có lộ diện qua.
Những người từ các công ty khác trong văn phòng
cũng muốn nhìn thấy hình dáng của Mục Đình
Sâm, dù sao thì nhân vật lớn như vậy không phải
là muốn gặp là có thể gặp được.
Hơn mười giờ sáng, trước cửa văn phòng có hai
hàng người đứng, đều biết là nhân vật lớn sắp tới.
Do cửa hàng của Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao ở
đối diện, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh này, Trần
Mộng Dao không khỏi kinh ngạc: “Tình hình gì
vậy? Ai sắp tới sao? Phô trương cũng quá lớn đi.”
Lê Thuần ở một bên nói: “Chắc là Mục Đình Sâm.
Ông chủ nổi tiếng nhất trong tòa nhà văn phòng đó
chỉ có anh ta, những người khác cũng không khoa
trương như vậy, những người đứng ngoài chào hỏi
đều đến từ công ty tài chính, ngoài ra thì đều xem
náo nhiệt.”
Nghe xong, Trần Mộng Dao quay người đi vào
phòng bếp: “Tiểu Ngôn… hình như Mục Đình Sâm
đến rồi, ngay phía bên kia tòa nhà văn phòng.
Đoán chứng là tới đây thị sát công ty.”
Ôn Ngôn vờ như không quan tâm đến chuyện đó,
tự nhiên bước ra ngoài. Lúc này, một chiếc
Mercedes-Benz dừng trước tòa nhà văn phòng,
chiếc xe chắc chắn không phải của Mục Đình
Sâm, mà là công ty đã sắp xếp để đón anh.
Sau khi xe dừng lại, có người xuống xe, cần thận
mở cửa sau, Ôn Ngôn vô thức nín thở, khi Mục
Đình Sâm xuống xe, hai tay cô nắm chặt góc quần
áo, mắt nhìn chằm chằm lên người anh.
Cho dù cách một con đường lớn, cô không nhìn rõ
mặt anh, nhưng bóng dáng đó nhất định là anh, cô
có thê chắc chắn. Bộ đồ màu xám nhạt mang tính
biểu tượng phá tan ánh hào quang của người
khác, quá bắt mắt.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô: “Quay đầu
lại… Quay đầu lại…”