Chương 436: Tâm Lý Anh Có Gì Không Bình Thường?
Cô do dự ngồi xuống ghế phụ: “Tôi không có ý cúp
điện thoại của anh, tại bận quá.”
Mục Đình Sâm quan sát khuôn mặt cô một lúc: “Bận
gì vậy? Bận đến thời gian ngủ cũng không có sao?
Em giải thích cho anh trước đã, cái gì mà sau này
không có thời gian nữa?”
Hóa ra anh vì những câu mà cô tùy tiện nói…
Ôn Ngôn nói về chuyện bà cụ, Mục Đình Sâm cũng
không nghĩ tới, hơi ngạc nhiên: “Anh có điều tra qua,
sớm biết em có một bà nội và một người cô không có
quan hệ huyết thống. Anh tưởng trước đây họ không
xuất hiện, sau này cũng sẽ không xuất hiện, cho nên
cũng không định nói em biết. Không ngờ bọn họ lại tìm
tới cửa. Bây giờ em tính sao? Cứ một mình nuôi bà cụ sao?”
Mục Đình Sâm sớm biết cô vẫn còn bà và cô! Cô nhìn
anh oán trách: “Anh biết rồi tại sao không nói sớm?
Hại tôi không có chút chuẩn bị tâm lý nào…”
Mục Đình Sâm ánh mắt khẽ động: “Nói cho em sớm…
em sẽ không ngoan ngoãn ở bên anh nữa. Sẽ đi tìm
người thân của em. Huống hồ tình hình lúc đó bọn họ
không thể nuôi em.”
Trong lòng Ôn Ngôn có một cảm giác không thể giải
thích được, người này… không phải cao hứng nhất
thời nhận nuôi cô, lẽ nào là kế hoạch đã định từ lâu
không? Biết rõ cô còn người thân, mà vẫn nhận nuôi
cô, còn giữ kín chuyện này. Lúc đó cô mới tám tuổi, cô
chợt thắc mắc không biết anh có phải kiểu người có
sở thích đặc biệt: “Anh… tâm lý anh có gì không bình
thường hả?”
Mục Đình Sâm sắc mặt trầm xuống, khóe môi nhếch
lên: “Nghĩ gì vậy? Anh biết bố em vì ở với mẹ em mà
bỏ nhà đi. Khi đó bà nội em vẫn giàu có, khinh thường
kiểu phụ nữ tỉnh lẻ như mẹ em. Nên là sau đó mới có
em, bà nội và cô không quan tâm đến em không phải
là chuyện bình thường sao? Anh cũng không phải lập
tức nhận nuôi em, chỉ là xác nhận em có bị bà nội dẫn
đi mới nhận nuôi. Nếu đã như Vậy, nói với em là em
còn người thân khác không phải là đang nói với em,
cho dù có người thân, bọn họ cũng không cần em
sao? Trong lòng em không khó chịu?”
Hóa ra là như vậy… Mục Đình Sâm lại tìm hiểu nội tình
của cô rõ ràng như vậy, đến chuyện ba cô khi đó bỏ
nhà đi cũng biết. Nghĩ kỹ thì cũng không kỳ lạ, anh
luôn cần trọng như vậy.
Cô hơi ngượng ngùng: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi… Bây
giờ tôi bận chết đi được, phải đổi sang nhà to hơn, tìm
bảo mẫu chăm sóc bà cụ. Tôi không có nhiều thời
gian. Từ tối qua cứ quay như chong chóng. Nếu tiện
thì cho tôi về lại cửa tiệm đi, tôi có thể chợp mắt một
chút lấy lại tinh thần…”
Mục Đình Sâm đưa cổ tay lên nhìn đồng hồi: “Vẫn còn
sớm, đến khách sạn ngủ đi. Bình thường cửa tiệm đồ
ngọt sau hai giờ chiều mới bắt đầu bận, hai giờ anh
gọi em. Cho em một đề nghị, bây giờ đưa bà nội em
về Mục gia với anh, như vậy em sẽ nhẹ nhàng hơn rất
nhiều. Nếu không chuyện tìm nhà và bảo mẫu giao cho anh.”
Ôn Ngôn theo bản năng nói: “Không phải nói sau một
năm mới nói chuyện quay lại Mục gia sao… 2”
Mục Đình Sâm hơi nhướn mày: “Không sai, vậy
chuyện tìm nhà tìm bảo mẫu em không cần bận tâm đâu.
Lúc này cô mới yên tâm lại, anh là sợ cô từ chối lòng
tốt giúp đỡ của anh… Cô không muốn mắc nợ anh
nữa, nhưng tình hình bây giờ, cô cũng không còn
cách nào khác: “Được… cảm ơn.”
Mục Đình Sâm đột nhiên lấn người về trước, cơ thể
cô vô thức căng cứng: “Anh làm gì vậy?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khoảng cách hai người gần
đến mức có thể chạm vào chóp mũi của nhau, không
khí thêm máy phần mập mò, trong mắt anh hiện lên ý
cười: “Dây an toàn.”
Cô đỏ mặt, để cho anh giúp cô thắt dây an toàn, đợi
khi anh quay về vị trí của mình, cô mới thỏ phào nhẹ
nhõm: “Đưa tôi quay lại cửa tiệm, tôi không đi khách sạn…”
Anh không nói chuyện, cũng không nghe theo đề nghị
của cô, đưa cô đến khách sạn anh ở theo kế hoạch
ban đầu, sợ cô suy nghĩ nhiều, anh cố ý bày tỏ suy
nghĩ của mình: “Trong cửa tiệm nhiều người như vậy,
em ngủ không ngon. Yên tâm đi, anh gọi em dậy lúc
hai giờ. Lúc đó anh cũng phải đến công ty.”
Ôn Ngôn quá mệt rồi, căn bản không còn sức để băn
khoăn nữa, gần như nằm xuống là ngủ thiếp đi. Cô
không nhận ra là chính những lúc này, cô mới hoàn
toàn trút bỏ được ân oán với Mục Đình Sâm, hai
người vẫn có thể giống như trước đây…
Chỉ nửa giờ sau khi cô chìm vào giấc ngủ, chuông
điện thoại vang lên. Mục Đình Sâm đã tắt chuông điện
thoại di động ngay lúc đầu, nhìn vào màn hình điện
thoại, là “bà nội”.
Anh cầm điện thoại sang một bên nghe, cố ý hạ giọng,
chưa kịp nói xong một câu thì giọng nói có chút khắc
nghiệt của bà cụ đã vang lên: “Cháu đang ở đâu? Trở
lại đi, bà muốn đi vệ sinh!”
Mục Đình Sâm hơi nín thở: “Ngôn Ngôn đang nghỉ
ngơi, tôi là Mục Đình Sâm. Bà chờ một chút, tôi sẽ thu
xếp người đến đó ngay lập tức.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, cũng chỉ vỏn
vẹn hai giây sau đó bà cụ tiếp tục phát huy bản lĩnh
dày vò người khác: “Chờ không được!”
Mục Đình Sâm không nói nên lời, trực tiếp cúp điện
thoại, thấy Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ say, anh tắt
nguồn điện thoại của cô, cầm chìa khóa nhà cô đi đến
căn hộ. Bây giờ sắp xếp người qua đó cũng không
kịp. Bà cụ ồn ào đó dữ như vậy, anh chỉ có đích thân
ra tay mới được. Mặc dù có chút hóc búa, nhưng dù
sao cũng đỡ hơn là gọi Ôn Ngôn dậy.