Chương 422: Đều Do Lỗi Của Bố
Sau khi về tới phòng ngủ, cô đánh thức Kính Thiếu
Khanh: “Mau tỉnh dậy rồi thu dọn một chút, bố của anh
về tới rồi!”
Kính Thiếu Khanh lật người, ngồi thẳng dậy: “Cái gì2”
Cô gật đầu điên cuồng: “Em không gạt anh đâu, là
thật đó! Người đang ở ngay dưới lầu, anh mau cùng
em đi xuống đi, một mình em hồi hộp muốn chết…”
Kính Thiếu Khanh nhăn mày, anh không nhanh không
chậm đi tới phòng tắm tắm rửa một lần rồi mới mặc
quần áo vào rồi đi xuống lầu. Trong khoảnh khắc nhìn
thấy bố ruột của mình, sắc mặt của anh khá lạnh lùng.
Anh cũng không mở miệng chào hỏi gì với ông mà
kéo Trần Mộng Dao ngồi xuống sofa.
“Thiếu Khanh à, con đã trưởng thành rồi.”
Kính Thiếu Khanh nâng mắt lên nhìn người đàn ông
trước mặt, mặt không biểu tình nói: “Người thì sẽ
trưởng thành thôi, tôi cũng không thể mãi là một đứa
trẻ máy tuỏi trong ký của ông được đâu nhỉ?”
Bố anh hạ mí mắt, trong đáy mắt ông mang theo sự
áy náy: “Đều do lỗi của bó.”
Giang Linh dù cảm thấy kỳ lạ nhưng dù sao đây cũng
là chuyện gia đình của người ta, bà không thể nhiều
chuyện được. Sức chịu đựng của Hạ Lam cũng thật
kinh khủng, dù sắc mặt của bà không mấy vui vẻ
nhưng vẫn không khiến tình hình thêm căng thẳng.
Lúc mọi người cùng ngồi ăn cơm thì chỉ có Kính Thiếu
Khanh làm mặt lạnh không nói một lời.
Sau khi về tới phòng thì Hạ Lam nhịn không được cãi
nhau với chồng: “Suốt bao nhiêu năm nay không chút
tin tức, tôi còn tưởng ông đã chết. Không ly hôn mà
chơi trò mắt tích với tôi, muốn dùng cách này để hủy
hoại cả cuộc đời tôi sao? Tôi nói cho ông biết, nếu ly
hôn từ sớm thì Thiếu Khanh đã gọi người khác là bố rồi!”
Kính Thành Húc có chút ân hận: “Hạ Lam, anh biết lúc
trước là anh có lỗi với mẹ con em, ngay từ ban đầu
anh chỉ muốn hoàn thành ước mơ của anh nhưng thời
gian qua lâu như vậy khiến anh muốn cũng không còn
mặt mũi quay về nữa… Nếu lần này không phải em
gọi báo anh là Thiếu Khanh kết hôn, thì chắc anh
không có lý do nào để về nữa. Lúc còn trẻ anh chỉ
muốn chạy theo ước mơ mà không nghĩ cho cảm xúc
của hai mẹ con em. Bây giờ nhìn lại, anh mới biết là
em và Thiếu Khanh so với ước mơ của anh đều quan
trọng hon hết.”
Hạ Lam nhìn ông, cười lạnh: “Bao nhiêu năm nay ông
ở đâu rèn luyện từ một “tên câm” thành người biết nói
lời mật ngọt vậy? Có ma mới tin lời ông nói. Ước mơ
của ông mới là quan trọng nhát mới đúng. Cuộc hôn
nhân sắp đặt này ông quảng lại cho vợ ông, còn
không bằng một cây bút vẽ của ông. Nhắc tới là thấy
buồn cười rồi, tôi và ông kết hôn bao nhiêu năm nay
nhưng ông nói chuyện với tôi chưa tới mười câu. Ông
là một nhà nghệ thuật nên coi thường người đàn bà
tầm thường như tôi còn gì? Ông nói chúng ta không
có chung ngôn ngữ mà, bây giò lại nói những lời kia
trước mặt tôi thì buồn cười biết bao.”
Kính Thành Húc thở dài một hơi: “Không phải như
Vậy… năm đó… anh chỉ muốn làm chuyện của mình
nên mới bồng bột như thế. Bây giờ anh muốn quay về
thì em có chấp nhận anh không? Nếu không thẻ thì
chúng ta ly hôn, anh sẽ trả lại tự do cho em.”
Bắt bà ở góa suốt hai mươi mấy năm nay, bây giờ lại
nói là muốn trả tự do cho bà? Hạ Lam tức đến đỏ cả
vành mắt: “Kính Thành Húc! Ông là đồ tôi, tôi làm bà
góa cho ông suốt hai mươi mấy năm nay mà bây giờ
ông nói mấy câu này thật nhẹ nhàng như vậy? Tôi biết
ông đã tạo nên danh tiếng của riêng ông rồi, ông
không có tố chát kinh doanh như giờ đã thành họa sĩ
nồi tiếng nhờ mấy bức tranh rách nát kia, ước mơ của
ông đã thành hiện thực rồi. Bây giờ ông muốn quay về
cái nhà này để làm người bố hiền ư? Cho dù tôi có
đồng ý thì Thiếu Khanh sẽ đồng ý hay sao?”
Kính Thành Húc có thể nói chuyện lưu loát với những
người bạn trong giới hội họa, thế nhưng lúc đối mặt
với gia đình thì lại không biết phải nói gì. Nhất là với
Hạ Lam, ông lại mắc phải bệnh câm trước mặt bà.
Ông im lặng hồi lâu mới liên tiếng: “Anh sẽ thay đổi
dần… mấy năm nay không có ai bên cạnh anh, anh
luôn nghĩ tới hai mẹ con em. Ước mơ của anh đã
thành công từ sớm rồi nhưng anh không quay về
ngay… là bởi vì anh thấy xấu hổ khi đối diện hai
người… Anh không giỏi nói chuyện tính cách cũng
khép kín, cái miệng thì không khéo, em đừng giận anh nữa.
Hạ Lam đưa tay lau đi nước mắt, tâm trạng bà đã bình
tĩnh hơn: “Nếu trước đây ông có thể nói những lời này
với tôi thì tôi đã không từ bỏ ông. Cuộc hôn nhân sắp
đặt này không hề sai, thật ra tôi bị vẻ đẹp trai của ông
làm cho dao động mà tình nguyện sinh con cho ông,
thậm chí còn chờ đợi ông. Nhưng thời gian chờ đợi đã
quá lâu… tôi cũng không nhịn được phải buông bỏ rồi.
Bây giò đột nhiên ông lại quay về. Nếu không phải vì
Thiếu Khanh phải kết hôn thì tôi cũng không biết phải
làm sao. Dù sao đây cũng là nhà của ông, tôi không
thể đuổi ông đi được.”
Kính Thành Húc đã ở độ tuổi trung niên nhưng thời
gian đã không để lại vét tích gì trên người ông. Bố nào
thì con nấy nên Kính Thiếu Khanh giống ông như đúc,
cho dù là người bố đã gần tuỏi trung niên nhưng vẫn
sở hữu khí chất thành thục như vậy. Ông vẫn luôn
cuốn hút được Hạ Lam như xưa, dù sao cũng đã từng
yêu ông nên Hạ Lam vẫn không thẻ hận ông nổi.
Còn Kính Thiếu Khanh, ngoại trừ sự xa cách và trách
cứ thì anh không còn cảm xúc gì với ông nữa. Anh
không thể mở miệng gọi ông là bố, thậm chí còn
không muốn nói chuyện với nhau. Sau khi ăn tối, anh
đưa Giang Linh và Trần Mộng Dao rời khỏi biệt thự
Kính gia. Kể từ thời điểm Kính Thành Húc xuất hiện
thì anh chưa từng lộ ra một nụ cười.
Sau khi về tới biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng
Dao mới thận trọng an ủi anh: “Em biết quan hệ giữa
anh và bố anh không được tốt, nhưng ít ra người vẫn
còn sống thì nên sống thật tốt mới phải. Bố của em…
em muốn gặp còn không thể gặp. Người quay trở về
là chuyện đáng mừng, anh nên vui mới phải. Trước
đây ngày nào anh cũng cười hi hi trước mặt em, còn
bây giờ đột nhiên im ắng như vậy làm em thấy sợ…”