Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1033:

 

Diệp Quân Tước bế Nhuế Nhuế lên, nhẹ giọng nói: “Con đi chơi trước đi. Ba xử lý chút công chuyện, được không?

 

Nhuế Nhuế vội vàng mách ba, vừa bú sữa vừa nghẹn ngào nói:” Bà ngoại… Bà ngoại đánh mẹ..! “

 

Diệp Quân Tước bóp bóp mặt nhỏ của cục cưng: “Được rồi, ba biết rồi.”

 

Nhìn thấy Diệp Quân Tước đối xử tốt với Nhuế Nhuế như vậy, Khúc phu nhân có chút áy náy. Chẳng lẽ sinh con gái trong gia đình giàu có thật sự có thể được sủng ái sao?” Ai mà không mong con trai mình kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?

 

Bảo mẫu bước tới và đưa Nhuế Nhuế đi. Khúc Thanh Ca có chút ngượng ngùng: “Diệp Quân Tước, chuyện em cãi nhau với mẹ, không liên quan tới việc của anh.”

 

Diệp Quân Tước hơi nheo mát: “Không phải việc của anh, nhưng hai người đang ở nhà họ Diệp, bà ấy đã đánh người nhà họ Diệp, là vì chuyện gì? Em nói đi, anh cũng đâu có phải không hiểu đạo lý?

 

Tất nhiên vì chuyện gì, Khúc phu nhân sẽ không nói bất cứ điều gì. Bà ấy không ngốc, có thể thấy rằng Diệp Tước Quân vẫn chưa biết rõ chân tướng sự việc.

 

Khúc Thanh Ca cũng không nói nữa, bây giờ Kính Thiếu Khanh cũng đã biết rồi, không biết anh ta có bắt tay với Mục gia để nhắm vào Khúc gia hay không, néu như thêm một Diệp Quân Tước, Khúc gia đến cả chỗ chết cũng không có. Cô vô cùng thất vọng về Khúc gia, nhưng đó cũng là nhà mà cô đã sống hơn 20 năm, rốt cuộc vẫn là cô mềm lòng.

 

Thấy họ không nói gì, Diệp Quân Tước cũng không để ý nữa, nói: “Vào trong ngồi từ từ nói chuyện. Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải làm ra vẻ khó coi như vậy.” Sau đó, anh bước vào phòng đầu tiên.

 

Khúc phu nhân trừng mắt nhìn Khúc Thanh Ca với lòng căm thù sắt thép, và cảnh cáo Khúc Thanh Ca không được phép nói vớ vẫn. Khuôn mặt của Khúc Thanh Ca lúc này vẫn còn nóng và đau vì cái tát vừa nãy, không ngờ tới mà cô lại bị sưng lên, cái tát này, thực sự là vì trút giận mà ra.

 

Khi cô bước đến phòng khách và ngồi xuống, Khúc phu nhân cất tiếng nói trước: “Tôi nghe nói rằng anh đang ly hôn với con gái tôi? Vì cái gì? Anh phải cho tôi một lời giải thích? Con gái tôi không đủ đức hạnh sao? Nó từ khi được gả vào nhà họ Diệp, đều vì anh mà chăm sóc gia đình. Ở nhà, suốt ngày quanh quần với đứa trẻ, gần như biến mình thành một bà già mặt vàng. Hay là do nó không hiểu chuyện, không hợp lý và không hợp lý để gây rắc rồi? Tôi dường như không nghe thấy rằng anh thường xuyên cãi nhau với nó, phải không? “

 

Diệp Quân Tước liếc nhìn Khúc Thanh Ca:” Mẹ tự hỏi cô CÚ Khúc Thanh Ca nở nụ cười gượng gạo trên khóe miệng.

 

Cô nên trả lời như thế nào bây giờ? Nói là cô làm tổn thương người phụ nữ mà anh thích ở trong lòng anh, nên anh muốn ly hôn với cô sao? Cô ấy hít một hơi thật sâu và nói, “Con đã chủ động đề nghị ly hôn. Con chỉ cảm thấy rằng chúng con không có tình cảm với nhau, và chúng tôi chỉ ở bên nhau thì đó là vô nghĩa.”

 

Khúc phu nhân chưa bao giờ nghĩ rằng đó là do Khúc Thanh Ca đề nghị ly hôn trước, lập tức vung tay tát lại: “Con có tư cách gì mà đòi ly hôn?!”

 

Vẻ mặt Diệp Quân Tước trở nên xám lạnh: “Mẹ thử tiếp tục động vào cô ấy xem?”

 

Khi thế của Khúc phu nhân không hề giảm sút: “Tôi dạy con gái tôi, anh dựa vào cái gì mà đòi ngăn cản? Là tôi không dạy dỗ tốt nên nó mới đánh mắt đi người khác.”

 

Diệp Quân Tước kéo Khúc Thanh Ca về phía sau mình:”

 

Việc ly hôn là chuyện giữa con và cô ấy. Nếu mẹ đến vì vấn đề này mà tới tìm cô ấy, như vậy không cần thiết rồi, nếu như thực sự muốn ly hôn thì mẹ không ngăn cản nồi đâu. A Trạch, tiễn bà ấy về.”

 

A Trạch ở ngoài cửa lập tức tiến lên sau khi nghe thấy thanh âm đó: “Phu nhân, mời! “

 

Khúc phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nếu như phải ly hôn, tôi không ngăn cản, tài sản phải chia như nào thì hãy chia như vậy. Nếu anh bạc đãi con gái tôi, thì đừng nghĩ đến cuộc ly hôn này! Tôi biết, Diệp Quân Tước anh có rất nhiều thủ đoạn, nhưng tôi không sợ anh đâu, người nhà họ Khúc cũng không tự nhiên để người khác bắt nạt đâu.”

 

Đồi tài sản cũng là Khúc gia muốn, không liên quan gì đến Khúc Thanh Ca. Khúc Thanh Ca biết điều này và không thể nghe tiếp được nữa: “Mẹ, mẹ đi đi! Không phải việc của mẹ!”

 

Khúc Phu nhân giẫm trên đôi giày cao gót của mình bực tức bỏ đi, sau khi đi ra ngoài, bà gửi một tin nhắn cho Khúc Thanh Ca: Diệp Quân Tước chưa biết chuyện đó là do anh trai con làm, phải không? Nếu con để nó biết, mẹ sẽ không tha thứ cho con.

 

Thấy tin nhắn, Khúc Thanh Ca đã trực tiếp xóa đi, bây giờ mẹ cô vẫn còn nghĩ cho con trai thân yêu, con gái như cô phải gánh chịu sao?

 

“Đau không?”

 

Nghe thấy tiếng nói của Diệp Quân Tước, Khúc Thanh Ca nhìn anh, nhìn thấy mắt anh hiện lên sự điềm tĩnh, cô tự giễu cợt chính mình, cười nói: “Vẫn ổn, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà ấy đánh tôi, nếu anh đã quay về rồi thì chúng ta bàn về việc ly hôn đi, thực ra cũng không có gì để bàn bạc cả, anh chỉ cần ký tên là được rồi.”

 

Diệp Quân Tước ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc: “Tôi hỏi cô một lần nữa, chuyện của Trần Mộng Dao, rốt cuộc là như thế nào?”

 

Khúc Thanh Ca không muốn nhiều lời, dù cô làm hay là anh trai cô làm, chẳng phải kết quả đều như nhau sao?

 

Anh ta đã không tha thứ cho cô, chỉ là không liên luy tới nhà họ Khúc: “Đó là do tôi làm, tôi đã đẩy cô ấy xuống lầu, vậy nên hãy ly hôn đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK