Chương 431: Vẫn Là Anh Tốt.
Trần Mộng Dao bị mài mòn, dựa vào cài gì mà công
việc của cô ta muốn giao lại để cô tăng ca? Rõ ràng là
lúc Kiều Hi đang làm lại gọi điện thoại, xem hoạt hình,
nên mới dẫn đến không làm xong việc. Cô kìm nén sữ
tức giận mà nói: “Tôi cũng có việc, không thể giúp cô
tăng ca. Cô tự làm đi, tôi về đây.”
Kiều Hi đặt một chồng tài liệu dày cộm lên bàn Trần
Mộng Dao: “Cô làm cũng phải làm, không làm cũng
phải làm, nếu không công ty tốn tiền mời cô đến ngồi
điều hòa à? Dù gì cô cũng phải trả lại tiền điện chứ?
Cũng không nghĩ thử xem hàng ngày cô làm những
gì, không tạo ra được chút giá trị nào cho công ty sao?
Bảo cô in giúp tập tài liệu mà lề mề, người mới không
biết cái gì là ai dạy hả?”
Cả ngày không làm được việc chính gì là cô muốn
sao? Trần Mộng Dao tức mà không làm được gì: “Đầu
tiên, tôi không phải là người mới trong ngành này. Tôi
có kinh nghiệm. Tôi từng làm nhà thiết ké, chỉ là người
mới của công ty này mà thôi, không cần ai dẫn dắt cả.
Thứ hai, không phải tôi không muốn làm việc đàng
hoàng mà là trưởng phòng bảo tôi làm quen môi
trường, đồng nghiệp trước. Tôi đã giúp các cô chạy
vặt cả ngày rồi, không mong được cảm ơn gì chỉ đừng
xem đó như là điều đương nhiên. Thứ ba tôi không
phải tên là mới đến, tôi là Trần Mộng Dao. Cô có thể
không nhớ tên tôi nhưng giao tình ngay cả tên cũng
không nhớ thì dựa vào cái gì mà giúp cô tăng ca? Mọi
người đều là bình đẳng, cô cũng không phải lãnh đạo
của tôi, chưa đến lượt cô sai bảo tôi. Đã tan ca rồi,
ông chủ cũng không sai nỗi tôi. Cô là cái thá gì2”
Kiều Hi tức đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, hồi lâu
sau cũng không nói được câu nào.
Trần Mộng Dao lười bận tâm tới cô ta, xách túi ra về.
Ánh mắt của Kiều Hi dừng lại trên túi xách của Trần
Mộng Dao. Chiếc túi đó là phiên bản giới hạn của
hãng nào đó, giá tới sáu con số. Người có lương một
tháng chưa qua năm con số lại đeo túi xách đắt đỏ thế này?
Về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao chui
vào lòng Kính Thiếu Khanh: “Tức chết em rồi, em
chạy việc vặt cho cả phòng cả ngày rồi, đã tan ca rồi
mà còn có người không biết xấu hổ tới bảo em tăng
ca giúp cô ta. Không biết tháng ngày thế này còn kéo
dài bao lâu. Em cũng không phải là người mới không
hiểu chuyện gì cả. Thời buổi này làm nhà thiết kế đều
khó vậy sao?”
Kính Thiếu Khanh đang mặc tạp dề nấu cơm, không
rảnh được tay để ôm cô: “Em hà tất phải khổ vậy?
Anh đã nói rồi là em tới công ty anh, em cứ không
nghe, cứ đòi tự tìm việc. Giờ thì biết đường không dễ
đi chưa? Đến chỗ anh không ai dám uy hiếp bà chủ là
em cả. Được rồi được rồi, không ủy khuất, cơm sắp
xong rồi. Anh tan ca liền chạy về nấu cơm cho em
ngay đấy, đều là món em thích. Thực sự mà làm
không được nữa thì chúng ta đổi việc, đứng tức giận.”
Trần Mộng Dao hôn lên mặt anh một cái: “Vẫn là anh
tốt. Yên tâm, em sẽ kiên trì tiếp. Một tuần sau néu vẫn
không để em làm việc đàng hoàng, chỉ để em chạy vặt
thì em không làm nữa, đổi việc mới. Cùng lắm bắt đầu
lại từ đầu, em không sợ.”
Lúc ăn cơm, Kính Thiếu Khanh đưa cho Trần Mộng
Dao xem sơ qua về nơi tổ chức đính hôn: “Nơi đính
hôn của chúng ta thế này được không? Em xem lại,
không thích thì đổi. Còn có thời gian tổ chức, đổi đến
lúc em hài lòng thì thôi.”
Trần Mộng Dao nhìn sơ một cái: “Anh làm chủ đi, em
không kén chọn cái này, cũng đừng quá khóa trương
lãng phí, còn phải sống tiếp nữa, chỉ là đính hôn, cũng
không phải kết hôn, không cần quá hoành tráng.”
Dáng vẻ mát tập trung của cô khiến Kính Thiếu Khanh
không vui: “Em không xem trọng lễ đính hôn của
chúng ta vậy sao? Nếu không phải em nói không
muốn kết hôn nhanh như vậy thì cũng đã bớt được
bước đính hôn này rồi. Kính gia nhà anh có chút tiền
này cũng không bỏ ra nổi sao? Sẽ không ảnh hưởng
cuộc sống sau này. Em yên tâm đi. Đình Sâm giờ ở
bên phía Ôn Ngôn, có lẽ chuyện đính hôn của chúng
ta, Ôn Ngôn cũng biết rồi. Đến lúc đó chắc chắn cô ấy
sẽ tới tham dự. Ít nhất phải khiến chị em của em hâm
mộ em chứ? Thứ có thể cho em, anh sẽ không thiếu
cái nào.”
Nhắc tới Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao liền vỗ mạnh bàn:
“Anh có ngốc không hả? Lúc đầu Tiểu Ngôn kết hôn
với Mục Đình Sâm cũng không tổ chức gì cả. Đến lúc
đó không phải là để Tiểu Ngôn hâm mộ mà là đả kích
cậu ấy nhỉ? Có thể không làm nữa không? Em không
muốn phải khoe khoang gì cả. Anh mua đại một chiếc
nhẫn, chúng ta cùng đi du lịch hai ngày không phải là
được rồi sao? Bót tiền bớt sức…”
Kính Thiếu Khanh bị suy nghĩ của cô làm cho sụp đỏ,
xoa ấn đường: “Bà cô ơi… Ôn Ngôn và Đình Sâm dù
không tổ chức gì nhưng Mục gia cũng không thiếu cái
gì cả. Không thể vì họ không xem trọng thì chúng ta
cũng phải không xem trọng chứ? Huống hồ lần này
nếu Ôn Ngôn theo Đình Sâm về Mục gia thì em yên
tâm, thứ cần bù đắp Đình Sâm sẽ bù đắp, không làm
cô ấy chịu thiệt. Em lo cái gì chứ? Em lo cho tâm tình
của Ôn Ngôn anh có thể hiểu, nhưng không thể… ủy
khuất mình chút không? Hơn nữa em còn khiến cả
anh chịu ủy khuất. Thi thoảng cũng suy nghĩ cho anh
chút được không? Cho dù anh không muốn làm rằm
rộ thì mẹ anh cũng không đồng ý đâu.”