Chương 386: Lấy Tiền Rồi Chạy
Ôn Ngôn cũng uống rượu với cô: “Mình biết, tự
mình ra quyết định sẽ không thoải mái đâu. Vẫn
còn sớm, giải quyết không tốt có thể khó chịu suốt
đời… Khi còn trẻ, chỉ cần cứ yêu thương nhau là
được, chỉ cần ở bên nhau, mọi khó khăn đều
không phải trở ngại. Khi trưởng thành một chút, sẽ
đưa tầm nhìn xa hơn chút. Dao Dao, là mình có lỗi
với cậu, nếu những điều đó không xảy ra, cậu và
Kính Thiếu Khanh sẽ không khó khăn như vậy.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Trần Mộng Dao chưa
bao giờ trách Ôn Ngôn: “Làm sao có thể trách cậu
được? Có trách thì trách Khương Nghiên Nghiên
và Triển Trì. Đây chính là kiếp số của mình, nếu
ngay từ đầu không quen biết Triển Trì, thì không
thể nào thay đổi đến thế này. Lúc đầu, khi ở với
Kính Thiếu Khanh, mình cảm thấy mọi thứ tốt lắm,
tương lai tươi sáng. Nhưng khi sự hưng phần đã
qua, mình mới bắt đầu suy nghĩ, nếu trí não của
mình thông minh một chút hay tính toán hơn chút,
thì lúc đó cứ không đồng ý là được, cũng tiết kiệm
được thời gian đề lãng phí. Mình chưa bao giờ có
được hay có được rồi lại mất đi, hai vấn đề này
khác nhau, người tới sau đau lòng, người đi trước
thì tiếc nuối.”
Nhắc đến Khương Nghiên Nghiên và Triển Trì, Ôn
Ngôn cảm thấy trong lòng có một cơn sóng nhỏ,
hiện tại Triển Trì đã mai danh ẩn tích, chỉ có
Khương Nghiên Nghiên tung tích là rõ ràng. Hình
phạt một năm tù giam quá nhẹ đối với một người
như Khương Nghiên Nghiên rồi, cô không cam
tâm! Mặc dù cô không chấp nhận lòng tốt của Mục
Đình Sâm, anh có thể tống Khương Nghiên
Nghiên vào tù, cô vẫn cảm thầy anh làm rất hay.
Cô hỏi: “Tiếp theo, cậu định làm gì? Trỏ về Đề Đô,
hay ở lại đây?”
Tràn Mộng Dao bối rồi lắc đầu: “Mình không biết.”
Ôn Ngôn nhíu mày, thở dài: “Chờ cậu ổn định lại
rồi suy nghĩ lại sau. Ước chừng chắc hiện tại Kính
Thiếu Khanh cũng không ổn lắm. Không biết một
người lãnh đạm khi đau lòng thì sẽ như thế nào…”
Nghĩ đến Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao càng
khóc dữ dội hơn, ngày thường tính tình Kính Thiếu
Khanh tốt, là kiểu ưu nhã. Khi bị đề nghị chia tay,
con người anh thay đổi, lại còn tức giận lôi đình,
nghĩ đến điều này khiến cô cảm thấy khó chịu,
trong lòng bắt đầu khó chịu.
Tại khách sạn, khi Mục Đình Sâm chạy đến phòng
của Kính Thiếu Khanh, cảnh tượng trước mắt
khiến anh cau mày. Một vài cô gái đang chơi poker
với Kính Thiếu Khanh, mấy cô gái đó đều có vóc
dáng và khuôn mặt xinh đẹp, lớp vải thưa trên
người không thể ngăn được thân hình quyến rũ
của các cô ta. Ai nấy đều đang tập trung vào cuộc
chơi, họ nghĩ đêm nay sẽ ở lại cả đêm, để có thể
kiếm được nhiều tiền hơn.
“Đình Sâm, cậu đến rồi à? Có muốn chơi cùng
không?” Kính Thiếu Khanh choàng vai một trong
số các cô gái, vô tâm hỏi một câu.
“Để bọn họ đi.” Mục Đình Sâm đi thẳng đến cửa
số, mở cửa cho thông gió. Dù là người hút thuốc
nhưng anh vẫn không thể chịu được mùi khói
nồng nặc.
Khi nhìn thấy Mục Đình Sâm, máy cô gái đều đang
định quyến rũ anh. Nhưng khi nghe thấy anh sẽ
đuổi họ đi, không ai dám động đậy nữa.
Đôi mắt Kính Thiếu Khanh thật thâm thúy, như có
một lớp sương mỏng. Nhìn thì có vẻ rất nhiệt tình,
nhưng lại không có chút nhiệt độ nào: “Để bọn họ
đi làm gì? Đêm dài đằng đẳng, một mình chán
lắm?”
Mục Đình Sâm dừng lại và nói: “Cao thủ tình
trường cũng có lúc vấp ngã, chỉ một Trần Mộng
Dao mà không xử lý xong sao? Trước đây cậu
không như thế này.” Nói xong, anh lấy ra một xấp
tiền mặt từ trong ví. Đi về phía trước và đặt lên
bàn đánh poker: “Các cô, cầm tiền rồi rời đi ngay.”
Nhìn thấy tiền, ánh mắt của mấy cô gái đó rạng rỡ,
họ do dự bỗng hơi thích thích Kính Thiên Khanh.
Thấy Kính Thiếu Khanh không biểu cảm gì, họ chỉ
còn biết cầm tiền rồi bỏ đi. Vì dù gì thì, cái gì cũng
chưa làm mà, đã có được số tiền nhiều như vậy,
có ai mà không vui cho được.
Khi căn phòng yên tĩnh lại, trạng thái của Kính
Thiếu Khanh càng trở nên uễ oải: “Cậu muốn làm
gì? Còn không cho tôi chơi? Cậu thì đi tìm người
phụ nữ của cậu, còn tôi thì làm sao?”
Mục Đình Sâm lấy ra một điếu thuốc trong hộp
thuốc lá trên bàn rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu
trước khi nói: “Cậu tưởng tôi muốn quản cậu sao?
Tại sao lại chia tay?”
Kính Thiếu Khanh cười khổ: “Tôi không biết, tôi
nghĩ hoài cũng không hiều. Cô ấy cũng không chịu
nói rõ. Có lẽ trong lòng cô ấy vẫn còn hình bóng
của Triển Trì, có lẽ tôi không phải mẫu người cô ấy
thích. Thật là buồn cười, đến cuối cùng, tôi vẫn
không hiểu nồi tại sao cô ấy lại đá tôi như vậy. Tôi
thảm hơn cậu nhiều, ít ra còn biết nguyên nhân tại
sao Ôn Ngôn không cần cậu.”
Bị đâm vào chỗ đau, Mục Đình Sâm đánh mạnh
vào vai Thiếu Khanh, rồi cũng không hề khó chịu:
“Cút. Nếu tôi là cậu, ít nhất cũng phải tìm ra lý do
tại sao, Triển Trì đã chết rồi, dù Trần Mộng Dao
vẫn nghĩ về cậu ta, vậy thì sao? Cậu còn không
bằng một người đã mắt sao? Huống hồ… những gì
mà Triển Trì đã làm, Trần Mộng Dao chưa chắc sẽ
còn tình cảm với cậu ta, vấn đề chắc nằm ở chỗ
khác.”
Trong lòng Kính Thiếu Khanh có chút cáu kỉnh:
“Cô ấy không nói ra, thì tôi có thể làm gì? Chia tay
cũng đã chia rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi tìm cô ấy
ăn vạ hỏi rõ ràng sao? Hỏi rõ ràng thì làm sao
nữa? Những thứ không thay đổi được kết quả, tôi
làm biếng trằn trọc vì nó lắm. Được rồi, cậu đừng
quản tôi nữa. Đợi xong việc bên này, tôi sẽ về Đế
Đô.”
Mục Đình Sâm dập tắt điếu thuốc, không nói gì
nữa.