Chương 332: Là Anh Áy Ép Buộc Mình
Sau khi Kính Thiếu Khanh tải đoạn video
về điện thoại, anh hài lòng nhìn cô rồi hỏi:
“Em muốn đi về hay ở lại đây?”
Trần Mộng Dao nhảy dựng lên: “Tất nhiên
là đi về rồi!” Đang đùa à? Tất nhiên cô sẽ
không quay đoạn phim kia một cách vô
nghĩa rồi, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt
của anh mới làm theo yêu cầu còn gì?
Trước đây anh không đụng vào cô là vì cả
hai đang đóng kịch, còn bây giờ cô đã thật
sự trở thành bạn gái của anh, cô mới
không tin rằng anh sẽ kiềm chế được bản thân!
Kính Thiếu Khanh cũng muốn miễn
cưỡng cô: “Được, vậy tôi đưa em về. là
đúng rồi, ngày mai tôi và Đình Sâm phải
cùng nhau về Đề Đô rồi, khi nào rảnh sẽ
tới đây thăm em. Nếu em dám giở chiêu
trò gì nữa thì tôi sẽ gửi đoạn phim đó cho
Ôn Ngôn và nhân viên tiệm bánh, để bọn
họ phân xử giúp tôi.”
Trần Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi,
trong lòng cô thầm nguyền rủa tổ tông nhà
anh. Cô vừa bước ra cửa phòng liền
chạm mặt với Mục Đình Sâm đang đúng
lúc qua đây tìm Kính Thiếu Khanh, có vẻ
hai người họ đăng ký chung một khách
sạn này. Trần Mộng Dao nhanh chóng che
mặt chạy đi còn Kính Thiếu Khanh thì
cười tới thiếu đánh: “Đình Sâm này, lát
sau quay lại tôi sẽ tìm cậu.”
Mục Đình Sâm dõi theo hai người họ một
trước một sau chạy vào thang máy, trên
môi không tự chủ cong lên ý cười. Rồi
anh giống như nhớ ra gì đó khiến nụ cười
biến mắt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Sau khi đưa Trần Mộng Dao tới trước cửa
tòa tiểu khu, Kính Thiếu Khanh vẫn còn
mặt dày đòi hỏi một nụ hôn từ cô: “Không
hôn tạm biệt sao? Ngày mai tôi phải đi
rôi… em sẽ không gặp được tôi vài ngày đấy.
Trần Mộng Dao có chút lạnh lùng: “Hai
mươi mấy phút trước chúng ta còn tính
toán qua lại, từ khi nào trở thành loại tình
nồng ý mật như vậy nhỉ?”
Thái độ của cô khiến anh không hài lòng.
Anh nhanh chóng vươn tới cắn nhẹ lên
môi cô, nói: “Được rồi, đi lên đi, tôi sẽ nhìn em đi vào.”
Đến khi Trần Mộng Dao bước tới trước
cửa thang máy, cô bỗng nhiên dừng lại rồi
xoay người xông tới trước mặt anh. Cô
ôm chầm lấy anh rồi bảo: “Lần sau anh
tới, tôi sẽ dành chút thời gian rảnh đi cùng anh.”
Kính Thiếu Khanh xoa xoa đỉnh đầu của
cô rồi gip cô chỉnh lại khăn choàng trên
cổ: “Được, em đi lên đi.”
Trần Mộng Dao tung tăng trỏ về nhà. Trên
miệng cô còn ngân nga một bài hát trữ
tình mùa đông làm Ôn Ngôn cũng phải
tỉnh giác. Ôn Ngôn mơ hồ hỏi: “Cậu thèm
đàn ông rồi à2”
Trần Mộng Dao lén cười rồi chui vào trong
chăn ôm chặt Ôn Ngôn: “Mình chính thức
yêu đương rồi nha!”
Hơi lạnh trên người cô khiến cho Ôn Ngôn
tỉnh ngủ hẳn: “Gì đây? Yêu đương với ai?
Kính Thiếu Khanh?”
Trần Mộng Dao thẹn thùng gật đầu: “Là
anh ấy ép mình…”
Ôn Ngôn vừa nghe xong liền rùng mình.
Bộ dáng ngượng ngùng này mà bảo là bị ép?
Tuy nhiên cô cũng không mấy ngạc nhiên,
như thể cô đoán trước được điều này:
“Được rồi được rồi, hai người thành một
cặp cũng không có gì lạ, mau đi ngủ đi.”
Trần Mộng Dao căn bản là kích động đến
không ngủ được. Trước đây cô còn luôn
miệng từ chối nhưng xem ra bây giò thì
chỉ có hai chữ: thích quá!
Ôn Ngôn bị cô làm phiền cả đêm không
ngủ được, khi hai người thức dậy vào
hôm sau thì nhân viên trong tiệm cũng
bận rộn hơn nửa ngày rồi. Lam Tương
nhìn thấy bọng mắt gấu trúc của họ còn
nói đùa: “Tối qua hai cô làm gì vậy? Đây
là lần đầu tiên cả hai đều tới trễ nha, bình
thường luôn là người tới sớm nhất…
không lẽ tối qua vui vẻ quá trớn?”
Mặt Ôn Ngôn khổ không muốn giải thích
mà đi vào bếp, còn Trần Mộng Dao thì vui
tới lên trời: “Không có, chỉ là lâu lâu ngủ
nướng một lần. Mà cái này có xuất đơn
không vậy?”
Tầm mười một giờ máy, đồn cảnh sát
thông báo rằng Ôn Ngôn có thể đến
thương lượng giải quyết với Bạch Tiểu
Khả, người nhà của cô ta cũng đã đến đó rồi.
Bởi vì tiệm đang rất bận rộn nên Ôn Ngôn
chỉ có thể một mình tới đó.
Khi cô tới nơi, Bạch Tiểu Khả cúi thấp đầu
như một đứa trẻ làm sai trước mặt bố mẹ
cô ta, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo của
trước đây. Ôn Ngôn cũng không nói gì
thêm, cô chỉ nói rõ khoảng bồi thường là
bao nhiêu và cung cấp hóa đơn lắp đặt
cửa ra vào.
Bồ của Bạch Tiểu Khả là một người hiền
lành trung thực, còn mẹ của cô ta lại khác.
Sau khi bà ta biết được phải bồi thường
với giá gốc thì ngay lập tức nhảy dựng:
“Có cái cửa rách nát mà cũng một vạn
mắấy sao? Lừa đảo à? Cũng chỉ là bôi chút
sơn đỏ lên thôi, bôi đi là được rồi! Cô
tưởng chúng tôi không biết sao? Tôi muốn
biết chi phí vệ sinh, nó không thể nào cao như vậy!”
Ôn Ngôn không tính toán với mẹ của
Bạch Tiểu Khả làm gì. Cô nhìn như vậy
cũng đủ hiểu Bạch Tiểu Khả như vậy cũng
là do mẹ cô ta mà ra, đúng là mẹ nào thì con nấy.
Dưới sức ép của bên cảnh sát, bên gia
đình Bạch Tiểu Khả vẫn phải bồi thường
với giá gốc. Mẹ của Bạch Tiểu Khả vẫn
không chịu thua, tới lúc ra về bà ta vẫn
luôn miệng chửi bới: “Không biết đây là
thể loại người gì nữa! Tiểu Khả con sau
này nhớ đeo kính nhìn người, sau này bót
tiếp xúc với hạng người như vậy biết chưa?”
Ôn Ngôn vờ như không nghe thấy mà
bước đi nhanh hơn. Sự việc cũng đã giải
quyết xong, cho dù có lời qua lời lại cũng vô nghĩa.
Buổi chiều Lam Tương đem theo con nhỏ
đến cửa tiệm bởi vì nhà không có ai trông.
Đứa nhỏ chỉ vừa ba tuổi thôi, là một cô bé
non nớt đáng yêu. Da dẻ cô bé trắng
trắng mềm mềm, trên người khoác một
chiếc áo khoác màu hồng, cặp mắt to lấp
lánh như trời sao cứ chớp chớp cực sinh động.
Mọi người trong cửa tiệm đều thích muốn chết!
Lam Tương là dạng người hiền lành nên
đứa trẻ cũng được cô dạy dỗ rất tốt. Ôn
Ngôn đưa cho cô bé một miếng bánh ngọt
nhưng bé chỉ nhận lấy sau khi mẹ cho
phép, đứa bé còn ngoan ngoãấn nói một
tiếng cảm ơn nữa.