Chương 398: Sự Thật Chứng Minh Là Bà Không Xứng
Tâm trạng của Ôn Ngôn có vẻ không tệ, cô đang sắp
xếp bó hoa hồng trên tay: “Không còn sớm nữa đâu,
cậu tới trễ đó. Cậu mau đi làm việc đi, An Nhã người
ta chắc cũng đã tới bệnh viện từ sớm rồi.”
Bởi vì giấy trang trí bên ngoài của bó hoa đã bị tháo
bỏ nên Trần Mộng Dao không nhìn ra là hoa người
khác tặng. cô tưởng đây là hoa mà Ôn Ngôn mua về
trang trí tiệm: “Biết rồi mài Cậu cũng có tâm quá đi!
Mấy cây bông này trông cũng không tệ, mỗi bàn để
vài cây được hai ba ngày là tàn rồi, tốn kém như vậy
mà cậu cũng nỡ à?”
Ôn Ngôn cười nhưng không nói. Mấy cành hoa này
đâu cần dùng tiền mua, cứ để vài cành trên mỗi bàn,
phần còn lại thì cắm ở bình hoa trên quầy bánh là được.
Cô bỗng nhớ đến câu nói “ngày mai gặp” của Mục
Đình Sâm, không biết hôm nay anh sẽ xuất hiện bằng
phương thức gì nữa? Mà nếu thật sự xuất hiện thì…
Đột nhiên có một bóng dáng vội vã bước vào tiệm đã
kéo suy nghĩ của cô trở lại. Thì ra là mẹ chồng của
Lam Tương. Lam Tương đang dọn dẹp vệ sinh, sắc
mặt của cô khi nhìn thấy bà ta có chút thay đổi, cô lập
tức đi tới nhỏ tiếng hỏi: “Mẹ tới đây làm gì vậy?”
Mẹ chồng của Lam Tương thì thầm: “Tôi tới để hỏi
chủ tiệm trả lương cho cô bao nhiêu một tháng. Cô cả
ngày không chịu lo cho gia đình con cái, đến tiền sinh
hoạt cũng không đưa thì cô nói thử tôi với mấy đứa
nhỏ lấy gì ăn đây? Hay tôi làm bảo mẫu miễn phí cho
cô luôn đi? Tôi phải đưa ngược tiền cho cô ăn uống
và nơi ở, vậy mà cô chỉ lo cho cái miệng của bản thân cô?”
Không biết do giận hay lý do gì mà khuôn mặt của
Lam Tương đã đỏ bừng: “Có gì về nhà hãng nói, đừng
nên tới đây nói.”
Mẹ chồng của cô không chịu, bà ta đi tới phía quầy
trừng mắt hỏi Ôn Ngôn: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi
biết cô trả Lam Tương một tháng bao nhiêu rồi chứ?”
Ôn Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Tôi chỉ quản nhân viên,
không quản chuyện phát lương.”
Bà ta nhếch mũi lên trời: “Ôi! Mở có cái tiệm bánh mà
sao kiêu quá vậy? Người ta không biết còn tưởng cô
là mấy người giàu nhất thế giới đấy! Hôm nay tôi tới
đây là để tìm cô hỏi cho ra lẽ. Thời gian làm việc dài
như vậy thì chắn chắn mức lương cô đưa ra không
thấp. Nếu lương không thấp thì tại sao Lam Tương
không mang về nhà đồng nào? Cô ta làm vậy là bất
hiếu, cô ta gả vào nhà chúng tôi nhưng lại xem chúng
tôi như người ngoài. Tính cách cô ta lại ích kỷ, người
như vậy mà cô cũng dám tuyển sao?”
Giọng nói chanh chua khiến ai cũng phải khó chịu.
Lam Tương là người như thế nào họ đều biết rõ, cô
chắc chắn không phải loại người như mẹ vợ cô nói.
Lam Tương nhẫn nhịn, cô sắp tới cực hạn rồi: “Mẹ à,
có gì thì cứ đợi về tới nhà rồi đóng cửa bảo nhau, mẹ
đừng ở chỗ làm việc của con mắng chửi nữa, có được
không? Về rồi con sẽ ngồi xuống nói rõ với cả nhà mẹt”
Bà ta hô hô cười lạnh: “Ý cô là gì? Ý cô là muốn tính
sổ với tôi đó hả? Tính kiểu nào thì vẫn là cô nợ gia
đình chúng tôi! Mấy năm trước cô tự chăm sóc con
cái, con trai tôi phải tự kiếm tiền, bây giờ cô cũng kiếm
được tiền mà vẫn tiêu tiền của con trai tôi. Tiền cô
kiếm được không biết dùng để làm cái gì hay ho nữa!”
Hiện giờ cửa tiệm không có khách nhưng lòng tự
trọng của Lam Tương đã bị tổn thương trầm trọng.
Một khi con người bị ép đến giới hạn thì không thể
nghĩ tới chuyện khác nữa, hiền dịu như Lam Tương
cũng không chế không được lửa giận: “Con nợ gia
đình mẹ cái gì? Mẹ có đàng hoàng giúp con trông qua
con cái được một ngày không? Con gả cho con của
mẹ chứ không phải là nô lệ của cái nhà này. Chúng
con lập gia đình, lúc con sinh con nuôi con không có
việc làm, thì không phải anh ấy là người phải nuôi gia
đình sao?”
“Tiền con kiếm được đều bù vào cho gia đình, mỗi
ngày về nhà con còn phải mua thức ăn, trong nhà có
thứ gì là không phải dùng tiền của con không? Thậm
chí chỉ phí của Nha Nha cũng là con trả, con trai của
mẹ phải trả tiền nhà và tiền xe thì còn dư được đồng
nào? Từ khi con gả vào nhà của mấy người, hai người
già các người đều có ăn có mặc, được cung phụng tới
trước mặt. Ngay cả lúc con còn ở cử thì vẫn phải nấu
cơm cho cả nhà, con đã nợ gia đình này cái gì? Làm
thế nào mà nợ? Nói con không lo cho con cái sao?
Phần lớn thời gian đều là con đi đón rước Nha Nha,
mẹ thì làm gì?”
Bà ta đối mặt với lời buộc tội của Lam Tương vẫn
không chút quan tâm: “Là tôi cầu xin cô gả cho con
trai tôi sao? Mẹ ruột như cô còn không lo cho con cái
thì tôi lo làm gì? Là cô tự tìm phiền phức, còn trách cứ
cho ai nữa đây?”
Những lời nói của bà ta làm mọi người kinh ngạc, Ôn
Ngôn cũng chịu không nổi phải lên tiếng: “Mong bà
đừng ở đây gây chuyện, chỗ này không phải là nhà
của bà! Bà cứ như vậy thì tôi sẽ cho đuổi người!”
Trần Mộng Dao thì càng gắt gỏng hơn: “Bà nói như
thể chị Lam không đáng một xu, phải gả vào nhà của
mấy người chịu đắng chịu khổ đúng chứ? Chị ấy sống
là để sinh con đẻ cái rồi làm bảo mẫu cho gia đình bà
à? Cứ thích thì lại chửi bới như bà là cái thể loại gì V ậy?”
Cho dù bà ta có lợi hại tới đâu thì cũng cãi không lại
mấy cái miệng, bà tức tới mặt trắng mặt xanh:
“Chuyện nhà tôi thì liên quan gì tới mấy cô mà máy cô
chõ mũi? Từng đồng từng cắc cô ta kiếm được đều
của nhà này chứ không phải để cô ta giữ!”
Ôn Ngôn đã nghe ra ý của bà ta: “Được, được, được!
Tôi biết rồi, bà tới đây làm loạn chỉ vì chị Lam không
giao tiền lương cho bà giữ đúng chứ? Bà không xem
chị Lam làm con gái ruột, không xem là con dâu mà
yêu thương thì người ta lấy lý do gì để đưa cho bà
nắm hết? Chị ấy và con trai bà lập nên gia đình, hai
người họ cùng nhau kiếm tiền thì tới lượt bà can thiệp
sao? Bà là Hoàng Thái Hậu chắc? Cái gì cũng muốn
quản? Cho dù một tháng chị ấy có kiếm được một vạn
thì cho bà là vì nể tình, mà không cho thì là hợp lý.
Nếu bà là một mẹ chồng tốt thì chị ấy sẽ tự biết phải
làm gì, nhưng sự thật chứng minh bà không xứng!”