Chương 322: Không Có, Không Phải Tôi
Người đàn ông tình cờ tìm một cái cớ: “Chỉ để tiện
cho việc gọi món mang về.”
An Nhã vừa cho số điện thoại vừa hỏi: “Các anh
bình thường không thường gọi điện trực tiếp cho
cửa hàng sao? Tiểu Ngôn là một trong hai bà chủ
của cửa hàng của chúng tôi. Cô ấy thường bận
rộn trong nhà bếp không có thời gian quản lí việc
gọi món ăn, vì vậy anh cứ gọi điện trực tiếp cho
cửa hàng sẽ tiện hơn.”
Ga)
Người đàn ông cần thận lưu số điện thoại: “Tôi
hiểu rồi, cảm ơn.”
Trở lại cửa hàng, An Nhã muốn nói cho Ôn Ngôn
biết chuyện cho số điện thoại, nhưng vì cửa hàng
quá bận, nên cô quên mắt.
Buổi tối cửa hàng đóng cửa sớm, Ôn Ngôn nhận
được tin nhắn trên điện thoại di động: “Tôi muốn
một cốc sữa nóng và ít đường.”
Cô hơi kỳ lạ tại sao thông tin người đặt đồ ăn gửi
vào điện thoại di động của cô, nhưng cô vẫn kiên
nhẫn trả lời: “Xin hỏi là địa chỉ ở đâu?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: “Đó là ở tòa
nhà văn phòng đối diện, cô làm trước đi, làm xong
tôi sẽ nói cụ thể.”
Một ly sữa rất đơn giản, chỉ cần làm nóng trực tiếp
gói sữa, mặc dù cửa hàng bán đồ uống sữa theo
ly nhưng rất ít người đặt. Xong xuôi, cô nhắn tin
hỏi địa điểm chỉ tiết thì bên kia nhắn lại: “Không
cần gửi đến đây đâu, là cho cô đấy, chúng ta thêm
VX, tôi chuyển khoản cho cô.”
Có một sự xôn xao trong tâm trí cô, cô nghĩ đến
Mục Đình Sâm một cách không thể giải thích
được, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô cảm thấy có
gì đó không ồn, đây không phải là phong cách của
Mục Đình Sâm, đó có thể là ai?
Cô gọi điện thoại, di động của đối phương hẳn là ở
bên người, nhưng rất lâu mới kết nói được, cô lễ
phép hỏi: “Cho tôi hỏi anh là…”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, cô mơ hồ nghe thấy tiếng
thở của ai đó, vài giây sau, một giọng nam vang
lên: “Có thể cô không có ấn tượng gì với tôi, tôi đã
đến cửa hàng của cô máy lần, gọi nhiều đồ ăn
ngoài, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn làm
quen với cô, có thể không?”
Sau khi xác nhận đó không phải là Mục Đình Sâm,
cô thở phào nhẹ nhõm cũng có chút hụt hãng,
chắc cô cũng đoán được đó là ai, một người đàn
ông đến cửa hàng hôm trước: “Có thể, anh không
cần chuyền tiền, cảm ơn ý tốt của anh, tiệm của
chúng tôi sắp đóng cửa rồi, tạm biệt anh.”
Cô không từ chối tiếp xúc với bất kỳ người khác
phái nào, bất kể quy mô kinh doanh như thế nào,
cô đều cần tiếp xúc với khách hàng, chỉ là giao
tiếp thông thường, cô không nghĩ có chuyện gì,
hiếm khi đối phương cố ý muốn lấy số điện thoại
của cô, gọi một ly sữa cho cô muộn như vậy.
Nghe nói uống một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ
có thể thúc đẩy giấc ngủ, người đàn ông đó thực
sự là một chàng trai có tâm, cô áy náy vì sự dịu
dàng của anh đã sử dụng không đúng chỗ không
đúng người.
Lúc đóng cửa hàng, Ôn Ngôn nhìn về hướng toà
nhà văn phòng trong vài giây, nơi đó ánh đèn đã
mờ đi, như nội tâm tĩnh mịch của cô.
Trần Mộng Dao duỗi eo nói: “Cuối cùng thì cũng
có thể về nhà nằm xuống ngủ rồi, mình nghĩ trên
giường là đối tác tốt nhất của mình ngoại trừ cậu,
mình phải trở về cưng chiều nó, không thể để nó
quá cô đơn.”
Trên đường về nhà, gió lạnh như băng, ban đêm
nhiệt độ giảm mạnh, hơi thở trở nên lạnh giá, dưới
ánh đèn đường chiếu sáng, hai bóng người đang
kéo dài rất dài, Trần Mộng Dao đang nhảy chơi
đùa với bóng tối, Ôn Ngôn ở một bên lộ ra nụ cười
“từ mẫu”: “Sao cậu vẫn giống như một đứa trẻ
thế? Có chuyện gì vui vẻ như vậy sao?”
Điểm hạnh phúc của Trần Mộng Dao thực sự rất
thấp: “Không có gì đâu, chẳng qua là vì thấy hài
lòng, vì hôm nay mình đã kiếm được nhiều tiền
trong cửa hàng, nhiều hơn so với việc chúng ta
từng làm nhà thiết kế trước đây, mình rất hạnh
phúc khi kiếm được tiền, cậu không vui sao?”
Ôn Ngôn không nhịn nổi dội một gáo nước lạnh
vào người cô: “Cậu vui mừng quá sớm rồi? Cậu
tính khoản đầu tư ban đầu của mình, cho tới bây
giờ còn chưa hoàn vốn, có gì mà đáng vui chứ?
Thật là ngốc mà.”
Quả nhiên, Trần Mộng Dao rất nhanh đã không
cười nổi nữa: “Cậu nói cũng đúng, mình thật sự
chưa hoàn vốn, nhưng nhiều nhất hai ba tháng sẽ
có thể hoàn vốn, lúc đó chúng ta thật sự kiếm
được tiền, phải mở chỉ nhánh lớn hơn một chút,
đợi khi chị đây thành một phụ nữ giàu có, chị đây
muốn ôm bao nhiêu đàn ông tùy thích, ngẫm lại là
thấy kích thích rồi.”
Đường về nhà không xa lắm, trò chuyện một lúc
cùng nhau thì đã tới dưới lầu. Căn nhà bọn họ
thuê là chung cư nằm trong một tiểu khu, môi
trường cũng không tệ lắm, một phòng ngủ một
phòng khách, hai người từ trước đến nay đều rất
vui vẻ thuê một phòng ngủ chung.
Khi đến cửa, họ nhìn thấy những thứ treo trên nắm
cửa, là những suất ăn được đóng gói trong hộp.
Trần Mộng Dao lấy xuống ngửi thử: “Nóng quá, có
phải là do ai đặt đồ ăn rồi giao nhầm không?”
Ôn Ngôn kiểm tra: “Không, bởi vì trên đó không có
phiếu đặt hàng, chắc là cho chúng ta, cậu ngửi
không cảm thấy mùi vị quen thuộc sao?”
Trần Mộng Dao lại cẩn thận ngửi lại: “Có mùi vị
như đồ ăn của Kính Thiếu Khanh làm, để mình gọi
điện hỏi anh ấy.”
Vào nhà đóng cửa lại, Trần Mộng Dao đã thể hiện
kỹ năng vừa gỡ túi bằng một tay vừa nói chuyện
điện thoại, trước khi ăn, mọi khó khăn đều là hư
vô. Điện thoại đã sớm được kết nối, giọng nói của
Kính Thiếu Khanh vẫn nghe rất rõ ràng, cho thấy
anh chưa ngủ, Trần Mộng Dao đang ngậm một
miếng cá béo trong miệng, mơ hồ hỏi: “Anh từ Đề
Đô đến đây sao? Đồ ăn treo trên cửa là do anh
đem tới đúng không?”
Biểu hiện của Kính Thiếu Khanh nghỉ ngờ: “Không
có, không phải tôi.”