Chương 1: Là Lớn Lên Không Ít
“Woa, Mục Đình Sâm về nước rồi, vừa trở
về đã đầu tư rất nhiều tiền cho các học
viện nghệ thuật của Đế Đô chúng ta,
không hồ là người lắm tiền nhiều bạc mà”
“Nghe nói anh ấy tốt nghiệp từ Nam Đại
chúng ta đó, quyên góp tiền cũng không
có gì phải ngạc nhiên hết, tốt xấu gì cũng
là người có tiền nhất Đế Đô nha. Quan
trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai nha…
nam thần quốc dân đó, người đàn ông
vừa nhiều tiền vừa đẹp trai như anh ấy, lại
còn thân thiện như vậy, trên đời chỉ có
một người mà thôi… ”
Toàn bộ học viện nghệ thuật Nam Đại đều
đang nhốn nhào lên vì tin tức liên quan
đến Mục Đình Sâm, duy chỉ có Ôn Ngôn
là không hòa hợp với bầu không khí này.
Cô ngồi một mình trên bậc thang ăn chiếc
bánh bao đã lạnh đến cứng như đá, uống
nước lã cũng đã lạnh như băng, trong
ngày đông, có chút nuốt không trôi.
Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở
về…Đọc full tại truyen.one
“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao?
Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần
Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn
Ngôn.
Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần
bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng
dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho
thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không
có thời gian, mình phải đi về rồi.”
Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến
phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao
nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”
Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo
hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần
dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông
cuốn đi không đọng lại chút gì.
Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem
chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc
khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn
phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động
tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.
Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội
vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng
giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…
ôi… con cần thận một chút, có thể không
nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh lại
làm thiếu gia không vui, lại phải chịu khổ.”
Ôn Ngôn gật gật đầu, cần thận từng chút
một đi lên tầng, cũng không quên dơ tay
kéo một một chút bộ quần áo đã bị cô giặt
đến trắng bệch, cô nhớ rõ, anh không
thích lôi thôi…
Khoảnh khắc cô đưa tay gõ cửa phòng,
cô theo bản năng nín thở, ngón tay có
chút run rầy, ba năm không gặp, cô đã lớn
rồi, anh lại đã thay đổi bao nhiêu?
“Vào đi.” Giọng nói ôn nhu như ánh nắng
ngày đông từ bên trong cửa vọng ra,
không nghe cần thận, thì không thể cảm
giác được bên trong đó còn mang một
chút ý lạnh.
Trong lòng cô trầm xuống một chút, đây
cửa bước vào, cố ý không đóng cửa lại.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế mặt
nhìn hướng cửa sổ, trong tay cầm một
quyển báo, bộ quần áo vest đặt làm thủ
công trên người anh được cắt may vô
cùng vừa vặn, mang đến cho ngày đông
tuyết trắng này một bóng hình xám không
thể xóa nhòa.
Cho dù ngồi, cũng có thể nhìn ra được hai
đôi chân dài của anh, ngón tay từng đốt
một rõ ràng không ngừng lật sách, ngũ
quan hoàn mỹ như được ông trời điêu
khắc một cách tỷ mỉ, dưới ánh sáng mặt
trời trông có chút không chân thực.
Mục Đình Sâm, anh cuối cùng vẫn là trở
VỆ.
“Nửa tháng nữa, thì cô 18 rồi?”
Giọng điệu hờ hững của anh, đã đập
xuống một hồ sâu trong lòng cô.
Không chờ cô trả lời, anh tùy ý ném quyến
báo lên bàn trà ở bên cạnh, nghiêng mặt
nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh
nổi lên một tia hàm ý.
Ôn Ngôn bản năng lui về sau hai bước,
quả nhiên… sự ôn nhu của anh có thể cho
mọi vật trên thế giới, chỉ có không thê cho
cô!
“Vâng…” Cô sợ hãi như con nai con bị
kinh sợ, trên khuôn mặt trắng bệch của cô
cắt không còn một giọt máu.
Mục Đình Sâm đứng dậy đi về hướng cô,
mỗi một bước đến gần, đều khiến cô sợ
hãi lùi lại.
Lùi đến cạnh cửa, Ôn Ngôn suýt chút bị
cái cửa đang khép hờ làm cho ngã ngửa,
anh nhanh chân đến trước, tay lướt qua
tai của cô đóng cửa lại, đem cô kẹp lại
giữa cửa và anh.
“Sợ tôi?” Giọng nói của anh mang một
chút trêu tức, còn có… hận.
Ôn Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn anh,
anh cao hơn cô rất nhiều, khoảng cách
gần như vậy, tầm mắt của cô gần như chỉ
nhìn thấy chỗ ngực của anh.
Khí tức của Mục Đình Sâm bao phủ lấy
cô, đang từng chút một đoạt lấy hô hấp
của cô.
Một giây sau, tay của anh không hề kiêng
kị gì mà đặt vào ngực của cô: “Là lớn hơn
không ít…”