Chương 483: Tôi Là Vị Hôn Thê Của Kính Thiếu Khanh
Trần Mộng Dao nhìn anh, cô nhìn thấy sự mắt kiên
nhẫn và nóng nảy của anh. Lúc trước anh không thế
này… có lẽ anh cung không thay đổi nhiều đến thé,
chỉ là cảm giác của cô khác rồi mà thôi. Vậy nên
những thay đổi nhỏ bé đó đều bị phóng to ra rất nhiều
lần. Cô có gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Không có
gì, chỉ là không muốn có con nữa thôi, em thấy chán.”
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh lạnh đi, không nói gì nữa,
tiếp tục lái xe đến công ty. Đến ngã rẽ, Trần Mộng Dao
xuống xe đi một mảnh, không thèm nghoảnh đầu lại,
anh tức giận đấm vô lăng, tiếng còi xe vang lên, khiến
buổi sáng của thành phố bận bịu này thêm một chút
phiền nhiễu.
Anh vừa lái xe xuống hầm thì nhận được một tin nhắn:
“Bây giò tôi không tiện ra ngoài, anh giúp tôi mang
bữa sáng đến khách sạn đi.”
Nhìn thấy số điện thoại không được đặt tên đó, biểu
cảm của anh thể hiện sự thiếu kiên nhẫn, anh cằm
điện thoại đánh nhanh một dòng chữ: “Không có thời
gian, cô tự đi đi.”
Tin nhắn này anh chưa gửi đi, do dự một chút rồi xóa
hết đi, lái xe ra khỏi hầm gửi xe.
Mua đồ ăn sáng xong, đến cửa khách sạn, anh nhắn
cho số điện thoại kia: “Xuống lấy.”
Tin được trả lời lại rất nhanh: “Người ta đã nói là
không tiện rồi, anh mang lên đây thì có sao? Mua thì
cũng mua rồi.”
Anh căn răng, cầm đồ ăn sáng đi vào khách sạn.
Ở một bên khác, ở công ty, Trần Mộng Dao không
thấy Kính Thiếu Khanh vào công ty nên hơi thắc mắc.
Tuy là cô không cố tình đợi anh ở thang máy, nhưng
anh cũng phải lên đây từ sớm rồi chứ…
Tiểu A thấy cô đứng ngồi không yên nên hỏi: “Cô sao
thế? Mắt sưng húp cả lên, tâm hồn như đi đâu đâu ấy,
nói chứ… không phải là vì chuyện hôm qua đó chứ?
Cô với Kính tổng…2”
Trần Mộng Dao lườm cô ấy một cái: “Cô nhiều chuyện
quá, nghĩ gì thế? Mau đi làm đi.”
Tiểu A mím môi: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, cùng lắm thì
cô với tôi trao đổi bí mật cho nhau. Bạn trai tôi ba
tháng trước cắm sừng tôi, yêu bạn thân, tôi đau khổ,
chết đi sống lại cả một tuần sau mới bình tĩnh lại
được, bạn trai tôi cũng là người trong công ty chúng
ta, chỉ là không phải là cùng một bộ phận thôi. À
không, là bạn trai cũ rồi.”
Trần Mộng Dao hơi nghi ngờ, thấy Tiểu A nói ra nhẹ
nhàng thế này, sự đau khổ đó cô cũng hiểu được, bây
giờ cô cũng như Tiểu A lúc trước, muốn chết đi sống
lại: “Thật 4? Đáng sợ thế? Bạn trai cũ của cô làm ở bộ
phận nào thế?”
Tiểu A mím môi: “Xem ra chỉ có mấy tin như thế này
mới cô cậu có hứng thú nhỉ, tôi đang dùng vét thương
lòng để chọc cho cô vui đó. Cô đừng hỏi là bộ phận
nào nữa, tôi không muốn nhắc đến nữa, dù sao thì
không phải cố tình muốn gặp thì sẽ không gặp đâu.”
Trần Mộng Dao nhìn xuống dưới, cắn môi: “Tôi cũng
nói cho cô một bí mật nhé…”
Tiểu A dựng tai lên hóng hớt: “Cô nói đi, tôi đảm bảo
sẽ không nói ra ngoài.”
“Tôi chính là vị hôn thê của Kính Thiếu Khanh.”
Tiểu A như đơ ra, vài giây sau cô mới phản ứng lại,
trợn to mắt: “Thật á! Cô… đang đùa đó hả?”
Trần Mộng Dao giơ tay lên, lắc lắc chiếc nhẫn trên
ngón áp út: “Kính Thiếu Khanh đeo lên tay tôi hôm
đính hôn đấy, bây giờ cô biết tại sao hôm qua nhìn
thấy anh ấy đi với người phụ nữ kia mà lại có phản
ứng như vậy rồi chứ? Nói là giữ bí mật đấy nhé, cô
cũng có điểm yếu trong tay tôi, tôi không muốn để tắt
cả mọi người đều biết đâu.”
Tiểu A nhìn cô một cách yếu đuối: “Vậy… trong giờ
làm mà tôi làm việc riêng trước mặt bà chủ có phải là
không tốt lắm không?”
Trần Mộng Dao lại lườm cô một cái: “Bót lại đi, không
phải tôi cũng làm việc riêng với cô sao? Ở công ty tôi
cũng như cô thôi, đều là một nhà thiết kế bình thường,
có gì khác nhau đâu. Không được thấy mình đáng
thương, chuyện này vẫn chưa rõ nữa.”
Tiểu A nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi… chúng ta,
chẳng ai tốt hơn ai cả, tôi cũng rất xui xẻo. Ít nhất cô
với Kính tổng còn đính hôn rồi, sau này cô là Kính phu
nhân, còn tôi bị cắm sừng rồi mà còn chẳng có phí
chia tay luôn, tôi làm gì có tư cách để thương hại cô
chứ? Đừng buồn, nếu cô không chê thì tối nay tôi tốn
tiền một chút, mời cô ăn một bữa cơm, cô muốn ăn gì
cũng được, chỉ cần đừng rút sạch ví tôi là được.”
Lúc này, Kính Thiếu Khanh mặt hằm hằm đi vào. Mọi
người đều thấy được tâm trạng anh không tốt, đến cả
mắy nhân viên lúc chào anh cũng phải cẩn thận hơn.
Trần Mộng Dao với Tiểu A ngoan ngoãn căm đầu vào
công việc, lúc Kính Thiếu Khanh đi qua Trần Mộng
Dao, anh tiện tay đặt hộp cơm lên bàn làm việc của
cô, không dừng lại một chút nào.
Trần Mộng Dao nhìn hộp cơm trên bàn, cô hơi mềm
lòng. Anh đi mua đồ ăn sáng nên mới vào công ty muộn sao?
Tiểu A không nhịn được, khuyên cô: “Nói không
chừng không như chúng ta nghĩ đâu… hay là hai
người nói thẳng thắn xem? Nếu là hiểu lầm thì không
cần phải thế đâu… cô xem, Kính tổng còn đi mua đồ
ăn sáng cho cô nữa.”
“Làm việc của xô đi.” Trần Mộng Dao tuy vẫn tỏ ra
lạnh lùng nhưng khóe miệng đã cong lên rồi. Cô rất dễ
dỗ, cho dù việc làm của đối phương có tàn nhẫn thế
nào, chỉ cần cho cô một chút sự ngọt ngào thôi là cô
đã vui vẻ lắm rồi, không phải là rất thiếu nghị lực sao?
Buổi trưa, cô không chủ động rủ Kính Thiếu Khanh đi
ăn cơm mà đi với Tiểu A. Vừa hay, Kính Thiếu Khanh
nhắn tin cho cô bảo anh phải đi gặp khách hàng, cô
cũng không hỏi nhiều. Cho dù là thật hay giả thì ít nhát
anh cũng đã báo cho cô lộ trình của anh. Cô đã từng
nghĩ đến việc theo dõi anh nhưng lại thấy như vậy
đáng sợ quá, chỉ có thể bỏ suy nghĩ đó đi.
Đến nhà hàng gần công ty, cô có tình tìm một chỗ ngồi
gần cửa sổ, tận mắt nhìn thấy xe của Kính Thiếu
Khanh đi qua. Tiểu A nhìn về phía Kính Thiếu Khanh
đi mà cảm thán: “Nếu đổi lại là tôi thì chỉ cần tôi là bà
xã chính thức của anh ấy thì anh ấy có chơi như thế
nào ở bên ngoài thế nào thì mình cũng không quan
tâm. Một người có tiền như anh ấy, lại còn đẹp trai
nữa, không đào hoa mới lạ. Máy người phụ nữ trong
phim truyền hình không phải đều giữ lấy tiền trong tay
sao? Không quản nổi đàn ông thì thôi vậy, chỉ cần
người đó không đối xử với tôi quá tệ là được, tôi đều nhịn được.”
Trần Mộng Dao tức muốn nghẹn họng: “Cô nói gì hay
ho được không? Không phải vẫn chưa xác định sao?
Lúc trước cô còn nói nhỡ đâu là hiểu làm thì Sao, sao
bây giờ đổi nhanh thế? Tôi đang nghĩ phải hỏi anh ấy
thế nào… tôi cứ giấu mãi trong lòng như vậy, khó chịu
lắm, muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào.”
Tiểu A nói một cách hiên ngang: “Phụ nữ đều dễ thay
đổi mà, tôi chỉ giúp cô suy nghĩ về hậu quả chút thôi
mà. Tôi chỉ bảo “nếu như” thôi mà, “nếu như” nó xảy
ra thật thì sẽ sao thôi. Theo tôi, hai người chỉ mới đính
hôn thôi, không phải kết hôn, cô chắc là muốn dứt
khoát với anh ấy chứ? Nếu như có gì thật thì anh ấy
đã nói thẳng với cô từ lâu rồi, cô muốn kết hôn hay
không thì kệ cô, đến khi đó thì phải làm sao? Cô mà
lật mặt thì có nghĩa là đang giành vị trí đó cho cô tiểu
tam kia đấy. Đàn ông như anh ấy có thiếu phụ nữ bên
cạnh đâu? Nếu là tôi thì sẽ tìm người điều tra ra con
hồ ly tinh kia là ai, biết người biết ta trăm trận trăm
thắng. Phải làm rõ quan hệ của bọn họ đã, nếu như
không có gì thì may rồi, nếu như có chuyện thì cô
cũng đừng làm ầm lên, cho dù cô kết hôn rồi ly hôn thì
cũng được rất nhiều lợi ích mà.”