Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 815: Không được đánh mẹ

Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Tử ở bên cạnh, bĩu bĩu môi: “Anh ấy đấy là trốn để không bị quấy rầy, anh ấy nhìn con không vừa mắt thì cũng không thể nhìn con trai anh ấy không vừa mắt được.” Nói xong, cô bê Tiểu Đoàn Tử lên đầu cầu thang: “Nào, cục cưng, nhìn thấy cái cánh cửa thư phòng kia chưa? Con đi ra đấy gõ cửa, gõ cửa đến khi nào bố con chịu để ý đến con mới thôi. Tối nay con phải bám lấy bó, để bố tắm cho con, từ giờ về sau đều là bố con tắm cho con đấy, hiểu chưa hả?”

Tiểu Đoàn Tử nghe nửa hiểu nửa không, nhìn cô chăm chú một hồi rồi mới ôm cái lập phương Rubik nhỏ đi đến cửa thư phòng, cậu bé nhìn vào cái lập phương Rubik nhỏ, không nỡ dùng lập phương Rubik đập cửa, dùng bàn tay bé tẹo của nó vỗ vào cửa hết lần này đến lần khác.

Rất nhanh, Mục Đình Sâm mở cửa ra, Ôn Ngôn lập tức kịp thời núp đi.

Mục Đình Sâm ngồi xỗm xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử, hỏi: “Con tự lên đây à?”

Tiểu Đoàn Tử cầm cái lập phương Rubik đưa cho anh xem, như là muốn khoe khoang món đồ chơi yêu quý của mình. Tiểu Đoàn Tử có rất nhiều đồ chơi, duy nhất cái lập phương Rubik này, thằng bé ngày nào cũng phải chơi, những món đồ chơi khác chơi một lúc là chán, không thèm động đến nữa.

Mục Đình Sâm cầm lấy cái lập phương Rubik ấy vặn vài cái, mỗi mặt đã về cùng một màu, đây chỉ là lập phương Rubik sơ đẳng cho trẻ con, không hề có độ khó.

bi Lúc này, Tiểu Đoàn Tử mới nhớ đến lời Ôn Ngôn nói lúc nãy: “Bó…đi tắm…”

Mục Đình Sâm thấy đau đầu, bình thường đều là Ôn Ngôn tắm cho Tiểu Đoàn Tử, anh không tin Tiểu Đoàn Tử có thể tự mình lên cầu thang mà không bị ai phát hiện, thế nên…là Ôn Ngôn dạy Tiểu Đoàn Tử đến tìm anh? Anh yêu chiều bế Tiểu Đoàn Tử lên: “Bố còn phải bận một lúc nữa, bận xong sẽ tắm cho con có được không? Con đi vào đợi bố một lúc nhé, không được động vào đồ của bố đâu đấy, ngoan nhé.”

Xác định là Tiểu Đoàn Tử được Mục Đình Sâm bế vào trong thư phòng, Ôn Ngôn cũng yên tâm đi làm việc của mình, bản thảo thiết kế vẽ vào ban ngày hôm nay còn cần phải chỉnh sửa lại thêm một chút, ngày mai đến công ty phải dùng đến.

Cô nằm bò trên giường cắn đầu bút cân nhắc suy nghĩ về bản thiết kế cả nửa ngày, Mục Đình Sâm đột nhiên ôm Tiểu Đoàn Tử đi đến: “Em không đến giúp anh sao?”

Cô quay đầu lại nhìn anh một cái: “Bình thường đều là một mình em tắm cho thằng bé cũng có ai giúp em đâu, anh không tự xử lý được à?”

Anh ấy cứng họng, ngừng một lúc mới nói: “Em mà không đến, anh sẽ không tắm cho thằng bé nữa, cho nó ở bẩn đi ngủ.”

Ôn Ngôn lập tức lăn mình bò dậy: “Ban ngày thằng bé chơi đã mồ hôi đầy người, làm sao mà có thể không tắm được? Thôi được rồi, em làm, em làm, đại thiếu gia như anh cứ nằm ở một bên đi.”

Anh ấy đột nhiên kéo lấy cổ tay cô: “Em nói gì với Thẫm Giới?”

Cô kinh ngạc nhìn anh trong trong một giây: “Chẳng nói gì cả, chỉ là nói với anh ấy, em không có nhiều tiền như vậy, số tiền đó là anh bỏ ra. Em cho là nếu như ngay từ đầu em nói cho anh biết, anh cũng sẽ cho anh ấy vay tiền thôi, em chỉ là làm theo kết quả chính xác mà vốn dĩ ban đầu nên tiếp tục thế thôi.

Lần sau trước khi em làm điều gì đều sẽ thương lượng với anh, chuyện ly hôn…anh hãy nuốt lại đi, dẫu sao em cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Anh ấy kéo mạnh cô vào lòng: “Anh chỉ là…sợ em vẫn còn tình cảm với anh ta.”

Cô cười hỏi: “Nếu như em cho những lời anh nói là thật, bỏ lại Tiểu Đoàn Tử, từ mình bỏ đi, đi tìm Thẫm Giới, anh có thật sẽ để cho em đi không?”

Anh ấy kiên định nói: “Không thể, anh không dám tin là những lời khốn nạn như thế lại là do anh nói ra.”

Thời gian đi tắm đã đến, Tiểu Đoàn Tử chẳng hề để ý đến bọn họ còn đang cảm động nhìn nhau, cái tay nhỏ đã đẩy hai thân hình ôm lấy nhau ra: “Đi tắm!”

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đồng thời bật cười, đưa Tiểu Đoàn Tử vào nhà tắm.

Có thể để thằng bé ngủ cùng với em, cũng không có chen chúc gì anh mà.”

Anh cố gắng khống chế cơn kích động trong lòng mình, đưa tay cởi cúc áo ngủ ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói những lời không hề nghiêm túc tẹo nào: “Ngủ cùng nhau sẽ không tiện đâu!”

Ôn Ngôn nhìn thấy lồng ngực săn chắc của anh đang dần lộ ra, hiểu ra ý anh đang định làm gì, có một chút lo lắng: “Tối qua chẳng phải là…đã làm rồi sao? Em hôm nay mệt rồi.”

Anh ấy vứt quần áo sang một bên: “Anh đã nhịn đến mức ru ngủ Tiểu Đoàn Tử rồi, bây giờ em nói với anh là không muốn?

Anh cũng là người đàn ông bình thường, không có nhu cầu mới là không bình thường ấy.”

Cô ấy muốn nói là những dấu vét ngày hôm qua vẫn chưa mát, cứ như thế này đến lúc nào mới có thể mặc áo không cổ đây?

Cô cũng muốn giữa mùa hè mặc áo dây, mặc quần sooc, mát mẻ!

Còn không đợi bọn họ đi vào chủ đề thì Tiểu Đoàn Tử đột nhiên bật dậy, tò mò nhìn hai người, hình như còn có vẻ phẫn nộ: “Đánh nhau…không được…đánh mẹ.”

Lòng nhẫn nại của Mục Đình Sâm đột nhiên bị tiêu hao mất hoàn toàn, ấm ức lật người kéo chăn cuốn lấy người, ngoan ngoãn nằm yên một bên. Rồi sẽ có một ngày anh đưa cái thằng nhóc tiểu tổ tông này mời ra khỏi phòng ngủ của anh! Trước đây phòng của anh không có ai dám tùy tiện bước vào hết, anh cũng thích ở yên tĩnh một mình, ai ngờ đâu đến bây giờ không chỉ có thêm một người phụ nữ, lại có cả tiểu tổ tông lắm lời nữa chứ?

Ôn Ngôn chỉnh lại váy ngủ rồi dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, nếu mà không phải là khả năng tự kiềm chế của cô rất tốt, cô đã không nhịn mà phá lên cười rồi. Cô thích nhất nhìn thấy Mục Đình Sâm bị giày vò đến thành tự kỷ như thế, anh ấy đối với ai cũng có thể bực bội, duy nhất với Tiểu Đoàn Tử thì không thể nỗi nóng được, quả nhiên là một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Ngôn lại tỉnh dậy từ sớm, nhưng cũng không ngồi dậy, Tiểu Đoàn Tử cũng chưa tỉnh, cô cũng lười không muốn dậy.

Mục Đình Sâm hôm nay lần đầu tiên ngủ nướng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp của mặt trời hút bớt đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh, nhìn có vẻ ấm áp hơn bình thường rất nhiều. Cô không nhịn được đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve như đang tỷ mỷ vẽ lại đường nét khuôn mặt tuần tú của anh, cái tay này, nhìn vẫn trẻ trung như thế, mười mấy năm rồi, lại không hề có chút vẻ già nua.

Đột nhiên, cổ tay cô bị ai đó nắm lấy, người cũng bị anh ấy kéo vào lòng: “Mới sáng sớm, em lại chọc ghẹo anh như thế, anh sợ là anh không có tâm trạng…”

Cô liền đỏ mặt: “Ai chọc ghẹo anh chứ? Em là đang xem anh có còn thở không thôi, anh ngủ mà hơi thở nhẹ quá…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK