Chương 123: Tôi Muốn Đi Tắm Trước.
Lâm Táp thấy Mục Đình Sâm đuổi kịp mình, trong
lòng cũng hào hứng, hai người trước sau đua xe,
mãi đến khi đến ngả rẽ thì hai người mới mỗi
người một ngả. Mục Đình Sâm không giảm tốc độ,
tim Ôn Ngôn đập nhanh đến đáng sợ, cô kéo chặt
dây an toàn: “Anh bị gì vậy? Tôi sợ đáy… đường
đêm trơn trượt, anh đi chậm lại được không?”
Mục Đình Sâm phanh gấp, xe đi vào khu nhà cao
cấp, vào lúc này trên đường cũng không còn
phương tiện nào đi lại, nên cũng không bị viết giấy
phạt. Ôn Ngôn vỗ vỗ ngự hồi lâu mới hoàn hồn:
“Anh nghĩ gì mà tự dưng đến đón tôi thế? Tôi có
thể tự về…”
“Tự về? Lâm Táp chở cô về đúng không?” Giọng
điệu của anh mang theo chút giầm chua.
“Nếu không tăng ca thì tôi sẽ tự bắt taxi, còn tăng
ca thì Lâm Táp cho tôi đi nhờ xe, sao vậy? Nếu tôi
có chỗ nào khiến anh không vui, anh cứ nói thẳng
đi, đừng dùng cách cực đoan này dọa tôi, không
an toàn đâu…” Ôn Ngôn rất trách cứ hành vi vừa
rồi của anh.
“Không cho cô cười với những người đàn ông
khác.” Khi nói câu này anh quay mặt về phía kính
xe.
Cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, cảm
thấy kỳ lạ không thể giải thích được: “Tôi… đến
cười với Lâm Táp cũng không thể sao? Anh ấy
không phải là bạn của anh sao? Lễ nào tôi phải
mặt lạnh với anh ấy? Hơn nữa anh ấy còn là sếp
tôi.
Anh không trả lời, ngực phập phồng gần như đang
nén giận. Cô hiểu rõ từng động tác của anh đại
diện cho điều gì, chung quanh nửa đêm vắng lặng,
cô thầm sợ trong lòng: “Được được được rồi, tôi
nhớ rồi, về nhà thôi, sao lại dừng ở đây làm gì?”
Anh đột nhiên quay mặt lại nhìn cô, biểu cảm anh
mập mờ không rõ dưới ánh sáng mờ tối, chỉ sáng
bừng lên ánh mắt rực lửa. Chỉ trong vài giây ngắn
ngủi, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh trở lại,
mặc dù anh không nói gì, khuôn mặt cô bắt đầu
nóng bừng, cô vô thức cúi đầu xuống.
Chốc chốc, xe lại quay về Mục trạch.
Sau khi xuống xe, anh nắm lấy tay cô đi một mạch
vào cửa, thậm chí anh còn phót lờ Mạc Ninh chào
mình.
Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tay mình bị anh nắm nóng
ran, vừa đến cửa phòng ngủ, cô lúng túng: “Tôi…
tôi muốn đi tắm trước…”
Anh không để ý đến lời cô nói, thoáng dùng chút
lực, lôi cô vào phòng, khi cánh cửa đóng lại, anh
đẩy cô vào tường, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Cô vô thức muốn từ chối, nhưng lại đột nhiên nhớ
đến bản thân còn ở Mục gia cả đời, cô sao có thể
từ chối được đây? Loại chuyện này, sớm muộn gì
cô cũng cần phải làm quen…
Nụ hôn kéo dài khiến đầu óc cô trống rỗng, hệt
như cô bị thiếu khí rất nhiều, hơi thở trên người
anh có sức quyến rũ mê người, khiến cô bất giác
phối hợp với mọi hành động của anh. Thời điểm bị
anh đầy xuống giường, cô mới hơi thanh tỉnh, chợt
thấy trên người truyền đến cảm giác man mát, hai
má cô càng nóng như lửa đốt.
Cô hơi lo lắng, không ngừng hít thở sâu để thả
lỏng, chợt động tác của anh dừng lại: “Đã bao lâu
rồi?”
Cô mù mò: “Cái.. cái gì?”
Anh dường như đã nhớ đến điều gì, chán nản dựa
trên người cô: “Lần trước cô xuất viện, bác sĩ nói
hai tháng không được… Xem ra vẫn chưa tới.”
Cô lấy lại bình tĩnh: “Một tháng 25 ngày rồi…”
Anh không lên tiếng, hơi thở gấp gáp cũng dần
dần dịu lại, khi bình thường trở lại, anh mới đứng
dậy đi vào phòng tắm: “Cùng nhau tắm đi.”
Cô còn không mặc quần áo đã hốt hoảng bỏ chạy:
“Không… tôi xuống dưới tắm!”
Dưới lầu, Mạc Ninh thấy mặt cô đỏ bừng lao
xuống lầu, cô ấy cười xấu trêu: “Xem ra Đình Sâm
cũng như thế nhỉ… Mới bao lâu đâu mà…”
Ôn Ngôn xấu hỗ muốn chết: “Cô nói gì đó? Mới
không có gì cả… Tôi mệt chết đi được, tắm rồi đi
ngủ thôi.”
Má Lưu trừng mắt nhìn Mạc Ninh: “Cô còn trẻ mà
chẳng học chuyện tốt gì, suốt ngày hóng hớt
chuyện nhà người ta, không xấu hồổ sao! Làm gì
thì đi làm lẹ đi!”
Mạc Ninh không đồng ý: “Ai cũng là người lớn rồi
còn sợ cái gì? Lúc nãy con còn tưởng rằng bọn họ
gấp đến củi khô lửa bốc luôn ấy, liền làm mấy
chuyện mù mắt con. Con chỉ là tò mò hai người họ
luôn trưng ra bộ dạng “hệ cấm dục”, có thể phát
triển thành bộ dạng gì thôi, lẽ nào má không tò mò
sao?”
Má Lưu xí một tiếng: “Phu nhân chúng ta cơ thể
không khỏe, không phải cô biết rồi sao? Thiếu gia
không phải người nhẫn tâm, cô lại ở đây mù mắt
cái gì, tôi thấy cô là do cả ngày rảnh rỗi quá rồi
đấy.”
Trong phòng tắm, Ôn Ngôn nghe được má Lưu và
Mạc Ninh nói chuyện bên ngoài, cảm giác không
còn mặt mũi đi gặp người khác, đều do Mục Đình
Sâm cả, tại sao vừa vào nhà đã lôi cô lên lầu rồi?
Hành động bất thường như vậy ai cũng có thể
được nhìn ra được…
Cô có tình nán lại trong phòng tắm một lúc lâu, khi
cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đã ngủ rồi, nhưng
vẫn bật đèn. Cô cần thận tắt đèn rồi nằm xuống,
nhưng anh lại tiền đền gần, đưa tay ôm eo cô. Cô
có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở anh cực nóng phả
lên cổ cô.
Bình thường dù có ngủ cùng nhau thì họ cũng ít
khi gần gũi thân mật, đột nhiên ôm nhau ngủ như
thế, cô không quen lắm. Trăn trở hồi lâu, cô không
ngủ được nhưng mí mắt bắt đầu đánh nhau, trong
đầu lại có cây cung đang căng chặt.
Trong con mơ màng, dường như Mục Đình Sâm
ngủ không yên giác, anh cứ điều chỉnh tư thế ngủ
mãi, nhưng mỗi một lần anh động đậy lại giống hệt
nhau, đều áp sát lại cô hơn, cô có thể cảm nhận
được từng cử động của anh, và cả… cơ thể anh.
Cơ thể anh có thay đổi.
Cô không phải là một cô gái chưa hiểu sự đời nữa,
tiếp tục như vậy họ đều ngủ không ngon, qua hồi
lâu cô lấy hết can đảm nói: “Tôi nghĩ… tôi cũng
khỏe nhiều rồi, chắc là… không sao đâu…”
Cơ thể anh hơi cứng đờ: “Tôi không tệ đến vậy, cô
ngủ đi.”
Cô hơi bất ngờ, một dòng nước ấm áp trào dâng
trong lòng, đến giác mơ đêm đó cũng hóa thành
mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trong khu biệt thự Bạch Thủy
Loan vang lên tiếng thét cắt ngang bầu trời.
Trần Mộng Dao ngồi trên giường nắm lấy vạt áo
sơ mi trắng của cô, kinh hãi nhìn Kính Thiếu
Khanh ở cạnh, cô còn chưa hoàn hồn: “Đây là
đâu? Anh đã làm gì tôi hả?”
Kính Thiếu Khanh đứng dậy, hai mắt anh thâm
đen nhìn cô: “Đây là nhà của tôi, tôi có thể làm gì
cô chứ? Cô đánh giá thấp khẩu vị của tôi rồi, sẽ
không có người đàn ông nào hứng thú với một
người phụ nữ nôn mửa khắp người đâu.”
Trần Mộng Dao hiển nhiên không tin những gì anh
nói, cô vén chăn bông lên, tỉ mỉ tìm vết tích trên
giường nhưng không phát hiện ra gì cả, cô vẫn
nghi ngờ: “Ga trải giường đã được thay rồi?”
Kính Thiếu Khanh híp nửa mắt, đứng dậy đi vào
phòng tắm trong phòng ngủ, hiển nhiên anh còn
chưa tỉnh ngủ: “Đã thay rồi, cô nôn lên trên
giường.”
“Quần áo trên người tôi cũng là do anh thay?” Trần
Mộng Dao chắc chắn rằng cô không có quần áo
nào khác ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng dành cho
nam không thuộc về mình kia, nửa ngờ trên cô
còn đang thả rông…
“Đúng vậy, không phải tôi đã nói cô nôn ra khắp
nơi à? Bản như thế sao mà ngủ được? Cô yên
tâm, tôi nhắm mắt thay cho cô, gì cũng chưa
thấy… nhưng… không tránh được chạm đến chỗ
không nên chạm.” Kính Thiếu Khanh ở trong
phòng tắm nói.