Chương 713: Không Cô Đon.
Khương Nghiên Nghiên trông rất khác so với trước đây, mái tóc sặc sỡ bù xù đã nhuộm đen, không trang điểm, trông thanh xuân dào dạt và ngây thơ động lòng người, lại có hai phần mười giống Ôn Ngôn, ăn mặc cũng rất chỉnh tề: “Chị ơi, chị đừng hiểu lầm nhé, em không đến làm phiền chị đâu, là mẹ của chúng ta bị ốm, mẹ không cho em nói với chị, em nghĩ chị nên đến thăm bà ấy nên đặc biệt đến đây một chuyến nói với chị.
Em không được nghỉ mấy ngày, sắp tới em lại phải ra nước ngoài học tiếp, về phía mẹ vẫn phải làm phiền chị chăm sóc.”
Ôn Ngôn nhíu mày, Khương Nghiên Nghiên trở nên biết điều như vậy từ khi nào thế? Cô ta thực sự gọi cô là chị, thậm chí còn gọi Trần Hàm là “mẹ của chúng ta”, cô đã phải nghỉ ngờ không phải Khương Nghiên Nghiên đang đứng trước mặt cô, mà là một người khác mặc da thịt của cô ta: “Cô đừng gọi tôi là chị, tôi không gánh nỏi đâu. Cô cho tôi địa chỉ của bà ấy, tan sở tôi sẽ đến đó.”
Khương Nghiên Nghiên cúi đầu: “Em biết trong quá khứ em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị, chỉ là do em không hiểu chuyện mà thôi… con người ta rồi sẽ trưởng thành, em sẽ không như trước nữa.”
Trong lòng Ôn Ngôn không hề dao động, không thể dễ dàng tha thứ cho những sai lầm của Khương Nghiên Nghiên chỉ bằng vài lời nói được: “Dù cô thế nào cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không quan tâm, tôi rất bận, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Nói xong cô xoay người rời đi, Khương Nghiên Nghiên từ phía sau gọi cô, cô cũng không quay đầu lại.
Trở lại phòng thao tác, cô cảm thấy có chút bắt an, Trần Hàm bị bệnh sao? Thảo nào lâu như vậy mà bà không tìm cô, cô nên đi thăm. Cô làm bị thương ngón trỏ của bàn tay phải, không thể vẽ bản thảo hay làm bản mẫu, cho nên cô dứt khoát xin nghỉ nửa ngày là buỏi chiều.
Trước khi rời khỏi công ty, cô giải thích rõ ràng với cô gái nhỏ giúp cô làm bản mẫu, sau đó cô mới yên tâm rời đi.
Đến địa chỉ của Trần Hàm, cô bấm chuông cửa, là Khương Nghiên Nghiên ra mở cửa. Cô ta nhìn thấy cô thì rất vui: “Chị, chị đến rồi!”
Trong lòng cô có chút phản cảm, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là Ôn Ngôn là được.”
Khương Nghiên Nghiên giật góc áo của mình, dường như có chút mắt mát: “Vâng… mẹ đang ở trên lầu trong phòng ngủ.”
Cô ta đi theo Ôn Ngôn lên lầu vào phòng, Trần Hàm vốn đang ở trên giường lại vội vàng ngồi dậy: “Ôn Ngôn, sao con lại đến đây?”
Ôn Ngôn kéo ghế ngồi xuống: “Khương Nghiên Nghiên nói với con là mẹ đang bị bệnh, mẹ bệnh gì vậy?”
Trần Hàm liếc nhìn Khương Nghiên Nghiên đầy oán trách: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, lâu rồi mẹ không có đến thăm con và Tiểu Đoàn Tử, gần đây hai đứa thế nào rồi? Sống vui vẻ chứ?”
Ôn Ngôn gật đầu, hoàn cảnh này khiến cô có phần bối rồi, đây là lần đầu tiên ba mẹ con sum họp với nhau mà không hề giương cung bạt kiếm.
Như nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì, Trần Hàm gạt Khương Nghiên Nghiên ra: “Khương Nghiên Nghiên, con định làm gì thì cứ làm đi, không cần ở đây trông coi.”
Khương Nghiên Nghiên nhìn Ôn Ngôn, trầm mặc đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trần Hàm thở dài nói: “Con xem, Khương Nghiên Nghiên tốt hơn trước kia rất nhiều, mẹ an tâm lắm, rốt cục không phải bị nó chọc tức gần chết nữa. Mẹ không kỳ vọng nhiều ở nó, mọi mặt của nó mà được một nửa của con thì tuyệt rồi.”
Ôn Ngôn nhún vai: “Con hy vọng cô ta sẽ thật sự tốt lên, không cần phải so sánh con với cô ta, người với người khác nhau.”
Trần Hàm cười: “Con vẫn luôn như vậy, nói chuyện đâu ra đấy, sẽ khiến người ta cảm thấy như không đủ thân thiết, người không biết còn tưởng chúng ta không phải là mẹ con… mẹ dự định trước khi Khương Quân Thành được thả sẽ rời khỏi đây hoàn toàn, để ông ta không tìm thấy mẹ nữa, nếu không sẽ lại bị quấn lấy, sẽ không được bình yên.”
Từ hiện tại đến thời điểm Khương Quân Thành được ra tù vẫn còn sớm, cũng chưa từng nghe nói bản án của ông ta sẽ được giảm nhẹ. Điều khiến Ôn Ngôn than thở là, Khương Quân Thành từng là người mà Trần Hàm muốn từ bỏ tất cả để đi theo, nhưng bây giờ lại tìm mọi cách để trốn tránh, định mệnh thật là nực cười.
Một lúc sau, Trần Hàm tiếp tục nói: “Ôn Ngôn, hiện tại con đang sống rất tốt, có lẽ cũng không cần mẹ đền bù nữa, tương lai sẽ như thế nào vẫn chưa rõ lắm, sau này chúng ta nhất định sẽ không ở chung một thành phó, con phải luôn sống tốt như thế này.”
Không hiểu sao Ôn Ngôn lại cảm thấy hơi khó chịu: “Con chưa bao giờ muốn sự đền bù của mẹ, từ trước đến nay đều là mẹ tự yêu cầu. Mẹ muốn đi đâu, con cũng không thể kiểm soát được.”
Đáy mắt Trần Hàm lại nhiều thêm một nét buồn phiền: “Mẹ chỉ sợ con cảm thấy trước kia mẹ bỏ rơi con vì sự ích kỷ của bản thân, giờ lại bỏ rơi con nữa… dù con không cần mẹ… nhưng mẹ vẫn không khỏi nghĩ như vậy, rồi cảm thấy áy náy và do dư Ôn Ngôn đứng lên: “Không, con không nghĩ vậy, mẹ cũng không cần phải áy náy, những gì trước đây tôi thiếu thì giờ con đã có rồi, con không cô đơn. Mẹ không sao là tốt, con đi trước.”
Trần Hàm muốn ra khỏi giường tiễn cô đi, nhưng có vẻ như động tác dính đến vết thương do phẫu thuật, sắc mặt bà tái nhọt vì đau.
Ôn Ngôn muốn đi qua giúp bà, nhưng bàn tay chuẩn bị giơ lên lại đột ngột dừng lại: “Không cần tiễn con về, mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong cô cũng bỏ đi như chạy trốn.
Cô không biết tại sao mình lại muốn trốn tránh, có lẽ là bởi vì cô sợ nội tâm mỏng manh của mình sẽ bị Trần Hàm nhìn ra.
Cô muốn nói cô không muốn bị bỏ rơi một lần nữa, cô cần Trần Hàm bù đắp…
Nhưng thực ra vì tương lai của Khương Nghiên Nghiên, Trần Hàm sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, đi thật xa, để sau này khi Khương Quân Thành ra tù sẽ không tìm được bọn họ.
Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi, hai mươi năm thiếu thốn trong quá khứ không thể lấp đầy, tương lai cũng trồng trải, cảm giác này rất khó chịu… cô thà rằng Trần Hàm chưa bao giờ xuất hiện kể từ khi bà rời đi năm đó, tại sao lại cứ phải qua nhiều năm như vậy lại gặp nhau lần nữa, cho cô hi vọng rồi lại khiến cô thất vọng?
Trở về Mục trạch, cô cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề, cảm giác : Si U – ng hộ, dRe/ Tạ so to 3E HE cả người đêu nhẹ nhõm hơn, thoải mái ngôi ở trên sô pha không muốn nhúc nhích. Một lúc sau, má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đến: “Ngôn Ngôn, sao mới giờ này con đã về rồi? Con vẫn chưa tan làm mà?”
Ôn Ngôn đưa tay phải lên lắc lắc: “Con bị đau ngón tay nên nghỉ nửa ngày.”
Tiểu Đoàn Tử cố gắng muốn trèo lên người cô, cô nói với giọng đùa giốn: “Tiêu Đoàn Tử, mẹ không còn mẹ nữa, con cũng sẽ không còn bà ngoại nữa.”
Cô không để ý, giọng điệu của mình còn xen lẫn sự thất vọng và buồn bã.
Từ đầu đến cuối không có cách nào tránh được Khương Quân Thành, trước kia Trần Hàm là vì chạy đến bên cạnh ông ta mà bỏ rơi cô, bây giờ bà lại vì tránh ông ta mà bỏ cô… điều không giống khi còn bé chính là, cô sẽ không còn bày tỏ nỗi buồn bị bỏ rơi nữa, nỗi buồn là thứ cảm xúc vô dụng nhát, vì dù có buồn đến mấy cũng không thay đổi được kết cục.
Khi đến giờ tan làm như ngày thường, cô mới nhận ra mình quên nói với Mục Đình Sâm là mình đã về nhà sớm, cô vội vàng gọi điện cho anh, may mắn thay, Mục Đình Sâm vẫn chưa đến đón cô.
Sau khi biết ngón tay của cô bị thương, Mục Đình Sâm vội vã trở về nhà ngay: “Tay em sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?”
Cô cử động ngón tay trỏ của mình đang dán băng cá nhân: “Em bị cái kim đâm phải thôi, ngoài đau nhức ra thì không có gì cả. Lúc em đang làm mẫu thử nghiệm trong phòng thao tác thì lỡ tay làm bị thương, không sao cả đâu. Đúng rồi, buổi chiều em… đã đến gặp Trần Hàm.”