Chương 149: Lòng Chua Xót
Team truyen one mong quý khách hãy sang đọc tại web truyen.one để khích lệ team truyen one làm việc tốt hơn. Chúc ban đọc vui vẻ
Lý Ly liếc nhìn Ôn Ngôn một cái, không biết trong lòng
đang nghĩ gì: “Lúc làm chuyện này, tôi cũng không
muốn nên mới dễ dàng bị điều tra ra như vậy, là anh
cả anh bảo tôi làm, về phần nguyên nhân, tôi có hỏi
qua nhưng anh ta không nói, bảo tôi làm theo là được
rồi. Tôi vất vả lắm mới có chỗ đứng ở thành phố lớn,
Lâm gia cho tôi rất nhiều cơ hội, điều kiện gia đình tôi
không tốt, tôi không muốn mắt việc, không có nguồn
thu nhập mẹ tôi sẽ ép tôi chết. Anh cả của anh cũng
chỉ cần một câu là đã sa thải tôi được, tôi không còn
cách nào…”
Lâm Táp không giấu được vẻ thất vọng: “Có phải cô
thấy tôi rất giống một con chó, đến bản thân cũng
không lo được, không thể giúp gì cho cô? Cô không
tin tưởng tôi đúng chứ? Được, rất tốt. Ban đầu tôi định
ròi Phi Dược thành lập một công ty riêng, sau đó
mang cô theo cùng, hiện tại xem ra chúng ta không có
duyên rồi, cô đã giúp anh tôi làm chuyện, hy vọng anh
ta dung túng cô, từ nay về sau cô trở về tổng công ty
đi, không cần ở lại đây nữa.”
Lý Ly cúi đầu quay người rời đi, đi được hai bước thì
ngừng lại: “Thật xin lỗi Lâm tổng… Là tôi làm anh thất
vọng.”
Lâm Táp không trả lời, có vẻ bực bội.
Lý Ly thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, Ôn Ngôn không
phải bạch liên hoa, cô đã đoán trước được kết cục khi
quyết định điều tra chuyện này, cô sẽ không thấy áy
náy hay thương hại Lý Ly, làm sai là làm sai, cô ấy
phải tự gánh chịu hậu quả, đây mới là điều phải làm.
Sau khi Lý Ly rời đi, Lâm Táp cũng không ở lại, dáng
vẻ hung hãn giống như đi gặp cậu cả để giải quyết.
Ôn Ngôn không ngăn cản, còn lén gửi tin nhắn cho
Mục Đình Sâm giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra,
nếu anh không rảnh thì gọi Kính Thiếu Khanh đến đó,
để Lâm Táp không chịu thiệt.
Cứ nghĩ anh sẽ không trả lời vì quá bận, nhưng lần
này anh trả lời ngắn gọn chỉ với hai chữ cái: “OK.”
Ngày hôm đó Lâm Táp không đến công ty nữa, hôm
Chương 149: Lòng Chua Xót
sau đi làm, cả người hăng hái, chính thức tuyên bố kể
từ mai công ty sẽ do cậu hai tiếp quản, trả lại cho Lâm
gia, anh cũng nói sẽ mở công ty riêng, mọi thứ đã sẵn
sàng, chỉ chờ thời cơ đến.
Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ của anh là biết ngày hôm qua
anh không chịu trận, nhân lúc Lâm Táp trở về văn
phòng, cô đi theo: “Chuyện hôm qua thế nào rồi?”
Lâm Táp gác chân lên bàn làm việc, nói: “Tôi đi gặp
anh cả tính sổ, hỏi anh ta muốn làm gì, tôi phát hiện
ra, là chủ ý của anh hai, còn nói trước khi tôi rời đi
phải “dạy dỗ” tôi một chút, không liên quan gì đến anh
Tôi biết anh em họ chỉ trốn tránh trách nhiệm mỗikhi có chuyện xảy ra, tôi tức quá liền động thủ. Anh cả
đã lớn tuỏi rồi, đánh không lại, Thiếu Khanh đột nhiên
đến, tưởng tôi bị đánh nên tham gia vào, anh cả bị
đánh đến mức nói thật, là cả nhà họ bày mưu với tôi.”
“Thật buồn cười, bọn họ xử lý tôi nhưng không nhất trí
với nhau, tôi là người ngoài… Bọn họ muốn ly gián
mối quan hệ giữa tôi mà Đình Sâm, đổ lỗi cho cô, sau
đó thừa cơ lôi kéo Mục Đình Sâm, vì bọn họ biết tôi
nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, tuyệt đối
không giúp bọn họ lôi kéo anh ấy, hơn nữa lại sợ tôi
ngáng chân bọn họ. Cho dù không có tôi bọn họ cũng
chẳng thể lôi kéo Mục Đình Sâm. Bọn họ ghét tôi, lại
không muốn vuột mắt con cá lớn là Đình Sâm… Ha
ha… Cô đã báo cho Thiếu Khanh sao? Anh ấy đã giúp
tôi rất nhiều.”
Lâm Táp lúc nói chuyện có cười, nhưng Ôn Ngôn
nghe lại thấy chưa xót, cùng là con trai Lâm gia, Lâm
Táp lại bị coi như người ngoài, thậm chí còn bị nhắm
vào…
Thấy cô im lặng không nói gì, còn bày ra vẻ mặt đau
khổ, anh đùa: “Lâm gia nghĩ tôi với Mục Đình Sâm chỉ
là bạn bè bình thường nên mới nghĩ ra trò này, nếu
bọn họ biết tôi với Đình Sâm ăn cơm đi ngủ cùng nhau
là thường, liệu bọn họ có cầu xin tôi quay trở lại không
nhỉ? Bọn họ đánh giá tôi quá thấp, quen biết Đình
Sâm và Thiếu Khanh, tôi chiếm ưu thế, chút chuyện
này không thể chia rẽ chúng tôi. Bọn họ nghĩ rằng khi
tôi biết mình bị bán đứng sẽ lập tức tìm cô tính sổ, thôi
đi, cứ cho là cô làm, cùng lắm tôi chỉ bắt Đình Sâm bồi
thường tổn thất, Đình Sâm cũng đâu thiếu số tiền
này.
Ôn Ngôn buồn cười: “Được rồi, theo tình hình hiện tai,
anh mau kí đơn từ chức cho tôi, hôm nay là ngày cuối
cùng làm việc ở đây rồi, tôi không muốn làm việc cho
anh hai của anh đâu.”
Lâm Táp ra hiệu “OK”: “Cuối tuần này cô nghỉ ngơi
cho tốt, thứ hai tới tôi sẽ đưa tin về công ty mới, đãi
ngộ giống như ở đây. Đừng lo lắng, tôi sẽ không bạc
đãi cô. Đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”
Hôm nay không cần tăng ca, Ôn Ngôn thư thái, tan
làm liền trở về Mục trạch. Mấy ngày nay thời tiết sang
thu, cô tắm rồi thay một bộ đồ ngủ rồi xuống bếp giúp
má Lưu, má Lưu hiếm khi thấy cô về sớm như vậy, có
chút đau lòng: “Không cần giúp má đâu, thư giãn đi,
bình thường công việc của con đã đủ mệt rồi.”
Ôn Ngôn cười hì hì: “Con không mệt, má để con giúp
má đi, con đang có hứng, mọi khi con sẽ lười không
làm đâu.”
Má Lưu thấy cô nhặt rau chọn món rất tốt, lắc đầu thở
dài: “Thiếu gia tối nay sẽ không về ăn cơm đâu, đều là
người bận rộn, thật là không có may được ăn món con
tự chọn.”
Ôn Ngôn đỏ mặt: “Má Lưu, má đừng trêu con như vậy,
sau bữa tối con sẽ đi chơi với Dao Dao, tiện thể đi dạo
phố mua chút quần áo mùa hè, trời nóng lại chẳng có
bộ nào tử tế.”
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn bắt taxi đến trước nhà Trần
Mộng Dao, lúc gọi cho Trần Mộng Dao, cô còn đang
xào rau, Giang Linh bên cạnh đang không ngừng nói.
Cô đột nhiên cảm thấy mình tới không đúng lúc, Mộng
Dao bình thường đều rất bận rộn mệt mỏi, cô đến chỉ
khiến cho cậu ấy thêm mệt. Mặc dù cô đã bảo Trần
Mộng Dao ăn tối rồi hãng xuống lầu tìm cô nhưng cậu
ấy vì không muốn cô khó chịu mà làm cơm tối xong
liền chạy xuống lầu.
“Sao đột nhiên lại tới tìm mình vậy? Cũng may cậu
đến, lỗ tai mình lại bị mẹ cằn nhằn đến mọc kén tới
nơi.” Trần Mộng Dao phàn nàn về Giang Linh.
“Đồ ngốc, cái kén được tích tụ theo thời gian, không
phải “lại”, những cái mới lập tức mọc.” Ôn Ngôn cười
cô.
“Cậu cứ làm như học thức của mình không tốt Ấy, dù
sao mình cũng từng đi du học.” Trần Mộng Dao bĩu
môi bất mãn.
Ôn Ngôn dẫn cô đến một nhà hàng gần đó, gọi vài
món mà cô thích, đồ ăn còn chưa lên, Giang Linh đã
xuất hiện: “Có món gì ngon sao?”
Ôn Ngôn có chút xấu hổ: “Bác gái… hôm nay cháu
rảnh nên muốn rủ Dao Dao ra ngoài chơi, bác ăn cơm
chưa? Cùng ăn đi ạ?”
Giang Linh đương nhiên đồng ý, không khách khí mà
ngồi xuống, gọi phục vụ cầm menu đến rồi gọi thêm
mấy món. Vẻ mặt Trần Mộng Dao không nhịn được:
“Con đã gọi món rồi, gọi nhiều như vậy có ăn hết
được không? Con đã ở nhà chăm chỉ nấu cơm như
vậy mà mẹ lại không ăn, lại còn đến đây làm gì?”