Chương 726: Đã Từng Tuổi Này Mới Chơi Trò Lãng Mạn
Không biết có phải là vì gây ra tiếng động hay không, Tiểu Đoàn Tử chưa ngủ say bỗng bừng tỉnh, giơ tay nắm lấy mép giường em bé, ngồi dậy: “A a…”
Thân thể Mục Đình Sâm hơi cứng đờ, bất đắc dĩ nhắm mắt, bèn cam chịu mà đứng dậy dỗ con: “Không phải con đang ngủ à? Ngủ là được rồi, còn đứng lên làm gì?”
Ôn Ngôn muốn cười, cố gắng kiềm chế: “Vậy em giao Tiểu Đoàn Tử cho anh, ngày mai em phải đi làm, em ngủ trước đây.”
Hôm sau, Trần Nặc xin nghỉ, nói là phải về nhà cũ để xem mắt, nên Mục Đình Sâm tự lái xe đi, đưa Ôn Ngôn đến cửa công ty, anh dặn dò: “Tan làm thì chờ em đến đón anh.”
Ôn Ngôn gật đầu, vừa mở cửa xe thì bị anh lôi về, không nói gì mà chỉ nhìn cô chăm chú, trong mắt có vài phần u oán uất ức.
Cô ngập ngừng hôn bên mép anh một tí, anh mới thả lỏng tay.
Rõ ràng là cô phát hiện, từ tối hôm qua, anh bắt đầu “dính người” không ít, không chỉ riêng việc tự mình sấy tóc cho cô, còn đòi hôn mỗi ngày trước khi chia ra, đến tuổi này mới bắt đầu chơi trò lãng mạn, thật sự ổn à? Cô không dám nói, bèn ngoan ngoãn xuống xe, đi vào công ty.
Hôm nay cô có hơi rề rà, đa số mọi người trong công ty đã đến rồi, Từ Dương Dương đang đổi nước ở máy nước, một cô gái không cường tráng, thậm chí còn có hơi gầy yếu như vậy kéo bình nước thật to, khó khăn di chuyển, không thể nâng lên được, rất khó nhọc đề lắp đặt máy lọc nước.
Người xung quanh như không nhìn thấy, như thể không liên quan đến bọn họ. Thấy vậy, Ôn Ngôn bèn nói: “Từ Dương Dương, em đến đây sửa sang bản thảo lại giúp chị, chị có việc bận.
Từ Dương Dương bỏ bình nước xuống, đứng thẳng lưng thở hỗn hển: “Được, em đến ngay đây, chị Ôn Ngôn, chị chờ em lắp xong bình nước được không?”
Ôn Ngôn nói: “Không cần đâu, công ty có nhiều người có tay có chân như vậy, một cô gái như em không cần làm việc phí sức như thế này đâu, cứ để đó đi, ai khát không chịu nồi thì sẽ làm thôi, em không cần xen vào.”
Từ Dương Dương do dự một lát, không lắp bình nước nữa, đi đến trước mặt Ôn Ngôn, thì thầm: “Cảm ơn chị Ôn Ngôn.”
Ôn Ngôn mỉm cười: “Em không cần cảm ơn chị, sau này nếu không muốn làm gì thì đừng làm, không ai có tư cách ép buộc em cả. Chuyện thực tập sinh bị sai vặt ở công ty rất bình thường, nhưng chị không chịu được, chị nói rồi, em không cần để ý đến.”
Bỗng nhiên, có tiếng nói khe khẽ rót vào tai Ôn Ngôn: “Chậc, đúng là có chỗ dựa vững chắc thì muốn làm gì thì làm, không để Từ Dương Dương làm việc giúp bọn tôi, mình thì sai người ta rất thuận tay, chẳng phải chỉ là lắp bình nước thôi à? Có tay có thể làm, thế mà biến thành như ai ức hiếp vậy.”
Từ Dương Dương cũng nghe thấy câu này: “Đừng để ý đến bọn họ, chị Ôn Ngôn, em cam lòng làm việc giúp chị, thật ra chị cũng chẳng để em làm chuyện mệt nhọc gì, tốt hơn bọn họ nhiều, huống chỉ cũng là vì chị giúp em.”
Ôn Ngôn không thích kiềm chế, chuyện như thế này, cô không muốn gánh nồi, ý của cô là sẽ dạy Từ Dương Dương thứ này thứ kia mà không chỉ là sai bảo. Cô đứng lên cố ý cao giọng nói: “Từ Dương Dương, lần trước chuyện bản mẫu bị hủy lần trước em giúp chị còn chưa được điều tra rõ, mặc dù sau đó đã bù lại, không xảy ra sự cố gì nhưng không thể quên chuyện như thế được. Chị đi tìm quản lý Nghiêm xem camera theo dõi, em sửa sang bản thảo lại giúp chị nhé, chị cảm ơn.”
Từ Dương Dương biết Ôn Ngôn cần làm việc, cẩn thận đáp: “Vâng.”
Tất cả mọi nơi ở công ty đều có camera theo dõi, chắc chắc ở phòng làm việc cũng có, điều tra ra là cái gì cũng rõ. Đúng là bọn họ có vài người sai bảo Từ Dương Dương vì cô ta chịu khó, bọn họ không biết là bản mẫu của Ôn Ngôn, hôm sau muốn lấy người giả làm người mẫu, bèn lấy bản mẫu xuống, lấy xuống thì thôi đi, còn đùa cọt muốn Từ Dương Dương làm lại lần nữa, nên mới gây ra tổn hại.
Sau khi điều tra camera xong, sự thật rõ ràng, thái độ của Ôn Ngôn rất rõ: “Giám đốc Nghiêm, không biết anh có thể nhịn bỏ qua chuyện này được hay không, chứ tôi thì không đấy. Có lẽ bọn họ không nhắm vào tôi mà là nhắm vào một thực tập sinh, thực tập sinh không có quyền con người à? Không phải là một thành viên trong công ty à? Trò đùa này thú vị lắm sao? Đạo đức hư hỏng hết cả rồi! Nếu cuối cùng bản mẫu không qua được thì sao? Thất tín với khách hàng, sau này có hợp tác được hay không đã là vấn đề. Những người đề nghị bổ sung nên thanh lý đi thôi, sau này để tôi dẫn dắt Từ Dương Dương, ngoại trừ tôi ra, không ai có quyền sai khiến cô ta.”
Giám đốc Nghiêm vội vàng cúi đâu khom lưng nói: “Được được được, tôi sẽ đuổi việc những người đó, sau này Từ Dương Dương sẽ đi với cô, biểu hiện của cô ta từ lúc đến công ty đến nay vẫn không được tót lắm, không có thành tích gì, tôi định để cô ta nhận chức vụ khác, nếu cô đã dẫn cô ta thì cô ta không cần đi nữa, tôi cũng yên tâm.”
Ôn Ngôn bình tĩnh nói: “Mỗi ngày bị người ta sai bảo làm vài chuyện vô dụng, dĩ nhiên là không có thành tích gì rồi, giúp người ta lấy đồ ăn ngoài, chạy chân mua cà phê, đổi mực cho máy đánh chữ, đổi nước cho máy lọc nước, có thể học được cái gì? Trước tiên cứ thế đi, tôi bận rồi.”
Sau khi quay về bàn làm việc, Từ Dương Dương thì thầm hỏi: “Chị Ôn Ngôn, bên phái giám đốc Nghiêm nói sao rồi? Điều tra được là ai làm không?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Được, bọn họ sẽ bị đuổi, trước đó chị chỉ cảm thấy không cần thiết, sau đó phát hiện có vài người được voi đòi tiên, vậy thì đừng trách chị không khách sáo.”
Không bao lâu sau, giám đốc Nghiêm gọi những người đó đến văn phòng, bọn họ xám mặt đi ra rất nhanh, thu dọn đồ rồi đi.
Có vẻ giám đốc Nghiêm cũng nể mặt Ôn Ngôn, nói với mọi người trong công ty, không được ức hiếp thực tập sinh.
Từ Dương Dương cảm kích đến mức suýt bật khóc: “Chị Ôn Ngôn, sau này nhất định em sẽ đi theo chị học cho thật tốt, làm việc giúp chị! Có việc gì cần giúp thì chị cứ nói với em là được!”
Ôn Ngôn mỉm cười: ‘Không cần đâu, em theo chị học tập là được, không cần làm việc giúp chị. Trước đó chị nhờ em làm việc là vì không muốn em bị người ta kêu qua kêu lại, chuyện của chị rất dễ, chị tự làm được. Có gì không hiểu thì em cứ hỏi chị là được.”
Đám ô hợp vừa đi, không khí trong công ty như trong lành hơn.
Ở nơi khác, tòa cao ốc tập đoàn Mục Thị, Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn đến công ty đã là hơn chín giờ, anh vừa vào văn phòng đã thấy Tự Như Linh ngồi trên sofa.
Anh vô thức nhíu mày: “Cô ở đây làm gì?”
Tự Như Linh vội đứng dậy, dường như chân bị sái trong bữa tiệc lần trước còn chưa lành, nhìn rất rõ: “Tôi đến trả đồ cho ngài, ngại quá, lúc ở cầu thang bữa tiệc lần trước, tôi kéo đứt một cái cúc áo của ngài, còn chưa kịp trả lại là ngài đã đi rồi.
Tôi nghĩ chắc là bộ vest của ngài rất đắt, cúc áo cũng khó phối, nên cố ý đến trả lại ngài.”
Thấy cúc áo bộ vest nằm trong tay cô ta, Mục Đình Sâm cần thận nhớ lại, không có ấn tượng, anh cũng chẳng phát hiện cúc áo rơi mất, anh không nhận lấy: “Không sao cả, một bộ quần áo thôi mà, không cần trả lại tôi, cô vứt đi. Không còn chuyện gì thì cô ra ngoài trước đi.”