Chương 338: Tôi Thích Anh Ấy
Lê Thuần dừng bước chân, cô nhăn mày:
“Tôi thích anh ấy!”
Ôn Ngôn không có ý định lấy điện thoại
ra, câu trả lời này làm cô há hốc mồm:
“Cô nói đi…”
Trong lòng Lê Thuần đấu tranh dữ đội lúc
lâu sau đó mới quyết định kể lại toàn bộ:
“Dù sao bây giờ tôi cũng không thể ở lại
đây, có nói ra cũng không sao. Tôi là một
cô nhi, tôi toàn thân thương tích chạy ra
khỏi cô nhi viện rồi ăn xin khắp phố.
Quãng thời gian đó là quá khứ tăm tối
nhất của đời tôi, cho đến khi tôi gặp được
Kính thiếu năm tôi mười bồn tuổi.
Tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ… hôm đó là
một ngày xám xịt như sắp đổ mưa, gió
lạnh cứ đánh lên người tôi. Cả người tôi
dơ dơ bẩn bản, tóc tai thì bù xù và anh
đứng trước mặt tôi. Đó là lần đầu tiên tôi
cảm thấy tự ti và muốn được tới gần một
ai đó. Anh nói anh thích sự quyết liệt và
ngoan cường trong cặp mắt tôi, nên anh
đã đem tôi về học viện vệ sĩ của Kính gia.
Để được anh khen ngợi, tôi đã cố gắng và
chăm chỉ hơn tất cả những người khác.”
Nói tới đây, cô hơi ngừng lại. Cô cười cay
đắng: “Tôi cứ tưởng cái thích mà anh nói
là sự yêu thích giữa nam nữ, anh lớn hơn
tôi cũng chỉ có năm tuổi nên tôi cảm thấy
cả hai đều có thể ở bên nhau. Tôi chỉ
muốn khoảng cách giữa tôi và anh gần
hơn một chút, gần hơn một chút nữa. Lúc
đó anh cũng thường xuyên đến học viện
huấn luyện, ngoại trừ anh ra thì tôi là
người xuất sắc nhất trong trường. Tôi biết
bên cạnh anh có vô vàng phụ nữ và luôn
ngưỡng mộ những người phụ nữ đó, họ
có thể gần gũi với anh. Nên tôi đã thử tỏ
tình với anh nhưng bị anh từ chối. Đó là
lần đầu tiên anh nghiêm túc nói với tôi
rằng tôi không giống với những người phụ
nữ đó, anh cũng sẽ không làm vậy với tôi
và mong sau này tôi có thể sống thật tốt,
chỉ vậy thôi.”
“Tôi không có tiếp thu những lời anh nói,
tôi muốn trở thành một trong những người
phụ nữ của anh. Năm tôi mười tám tuổi,
tôi cầu xin anh ấy trải qua ngày sinh nhật
cùng tôi và anh đã đồng ý. Tôi bỏ thuốc
vào ly rượu của anh ấy và đã đạt được
mục đích của mình. Tôi tưởng làm thế thì
anh ấy sẽ chấp nhận sự thật mà đến với
tôi, thế nhưng ngày hôm sau anh ấy đã vô
cùng tức giận, kể từ đó cũng không còn
gặp lại tôi nữa. Lần duy nhất anh ấy tìm
tôi cũng chính là để giới thiệu tôi cho Mục
Đình Sâm để thuê tôi làm vệ sĩ bảo vệ cho
cô. Tính ra cũng đã bảy năm không gặp lại rồi.”
Tâm trạng của Ôn Ngôn vô cùng phức
tạp, cô chưa từng nghĩ qua giữa Lê Thuần
và Kính Thiếu Khanh lại xảy ra loại
chuyện này. Lê Thuần thích Kính Thiếu
Khanh là sự thật mà còn loại yêu thích
sâm đậm đến tận xương tủy, mà quan
trọng nhất là hai người họ từng lên
giường!
Thấy cô không nói gì, Lê Thuần hỏi: “Có
phải cô cảm thấy tôi rất đáng thẹn không?
Anh ấy giúp đỡ tôi, cho tôi một cuộc sống
tốt hơn nhưng tôi lại hạ thuốc anh rồi làm
ra loại chuyện đáng xấu hỗ kia, vậy mà tôi
còn nghĩ anh ấy sẽ yêu tôi như tôi yêu
anh ấy. Nhìn thấy anh ấy và Mộng Dao
thân mật tôi lại không chịu nồi, nhất là lúc
chính miệng anh ấy thừa nhận rằng Trần
Mộng Dao không giống với những người
phụ nữ khác. Trước giờ anh ấy chỉ nói
câu đó với mỗi mình tôi…”
Ôn Ngôn cắn cắn môi: “Chuyện này tôi có
tìm cô thì cũng không thể giải quyết, tôi
cũng không yêu cầu cô phải làm gì cả, tôi
sẽ liên lạc vói Mục Đình Sâm nhờ anh ấy
chấm dứt hợp đồng vệ sĩ. Tôi cũng sẽ bảo
Kính Thiếu Khanh giải quyết tốt chuyện
giữa hai người. Dù sao đã trôi qua bảy
năm, thường thì sẽ không ảnh hưởng gì
đến Mộng Dao, Dao Dao cũng sẽ không
để tâm đâu. Nhưng nếu cô cứ ở trước
mặt chúng tôi mà yêu Kính Thiếu Khanh
thì chắc chắn không được. Thôi, cô về đi.”
Nói xong, cô xoay người rời đỉ.
Lê Thuần dường như không đồng tình
lắm với quyết định của cô, cô ấy nhìn theo
bóng lưng của Ôn Ngôn: “Trần Mộng Dao
và Kính thiếu không phải người cùng một
thế giới. Trần Mộng Dao không thông
minh và bình tĩnh bằng cô, cô nghĩ cô ta
có thể kiên trì ở bên Kính thiếu được bao
lâu? Cứ ngốc nghéch ngây thơ thì có thể
ở cạnh Kính thiếu cả đời sao? Khoảng
cách của họ sẽ rất nhanh xuất hiện thôi,
lúc đó cô ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nếu chuyện giữa hai người chúng tôi đến
tai của Trần Mộng Dao, chắc cô ta sẽ rời
khỏi Kính thiếu. Tôi không quan tâm đến
khoản hoa hồng này, tôi chỉ muốn ở lại
đây và cô biết mục đích của tôi là cái gì
mà Ôn Ngôn.”
Ôn ngôn dừng bước chân lại: “Cô đang
thương lượng giao dịch với tôi sao? Cô
muốn ở lại để mỗi lần Kính Thiếu Khanh
tới tìm Dao Dao thì cô được nhìn thấy anh
ấy đúng không? Tôi mới không đồng ý
làm vậy, tôi sẽ nói chuyện này cho Dao
Dao biết. Cô đã đánh giá thấp cả tôi và
Dao Dao rồi Lê Thuần à, cậu ấy là người
từng vượt qua sóng to gió lớn nên sẽ
không vì chuyện giữa cô và Kính Thiếu
Khanh mà chia tay đâu. Cô không tin thì
chúng ta cứ thử thử xem.”
Nói xong cô liền rời đi, đến một cái quay
đầu lại cũng không có. Lê Thuần nghiến
răng. Ôn Ngôn này khó giải quyết hơn so
với tưởng tượng của cô, nhìn người phụ
nữ này trông có vẻ mềm yếu nhưng bên
trong lại cứng rắn như thế, thảo nào ngay
cả Mục Đình Sâm cũng không xử lý được.