Chương 130: Làm Đẹp Lắm.
Mục Đình Sâm dừng bước và quay lại nhìn cô ta:
“Có chuyện gì?”
Khương Nghiên Nghiên không biết nên dùng cách
gì để giữ anh lại, cô ta căng thẳng đến mức túm
lấy vạt áo anh: “Em… em có chuyện muốn nói với
anh…”
Mục Đình Sâm ung dung nhìn cô: “Nếu có gì muốn
nói thì cứ ở đây nói, tôi phải cùng Ngôn Ngôn về,
không có nhiều thời gian đâu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Ngôn hơi nheo lại, lạnh
lùng nhìn Khương Nghiên Nghiên, cô tin tưởng
Mục Đình Sâm hứa được làm được, cho nên
Khương Nghiên Nghiên chắc chắn sẽ không thể
giữ anh lại.
“Không tiện lắm, anh có thể đi qua kia nói chuyện
được không? Cho em năm phút thôi…” Khương
Nghiên Nghiên vẫn có gắng lay chuyển anh.
Trần Hàm thấy thê cũng không ngăn cản, bà ta chỉ
nhìn Ôn Ngôn với ánh mắt phức tạp, dù cho cô là
đứa con gái bà ta dứt ruột đẻ ra, nhưng bà ta vẫn
không thể nhìn thấu cô…
Mục Đình Sâm vẫn từ chối như cũ: “Nếu không có
việc gì quan trọng thì chúng tôi về trước.”
Khương Nghiên Nghiên lo lắng: “Không! Em cóiI
Không tiện nói ở trước mặt người khác, anh Đình
Sâm, anh hãy tin em một lần đi!”
Mục Đình Sâm khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi
gật đầu. Không đợi Ôn Ngôn lên tiếng, Khương
Nghiên Nghiên đã kéo Mục Đình Sâm đi về phía
xa. Không biết bọn họ đang nói cái gì, vẻ mặt của
Mục Đình Sâm có chút phức tạp, lòng Ôn Ngôn
trùng xuống, nhưng ngẫm lại, hình như cô không
có bất kỳ nhược điểm nào để Khương Nghiên
Nghiên nắm thóp nên không cần phải lo.
Trần Hàm bước tới nói: “Ngôn Ngôn có vẻ như
con có thành kiến rất lớn với mẹ.”
Ôn Ngôn không lưu tình chút nào: “Không sai, tôi
rất có thành kiến với bà, trong mắt tôi, bà không
phải mẹ mà là người phụ nữ thối nát bỏ rơi chồng
con, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn
này, thậm chí con gái ruột của mình cũng lợi dụng,
còn diễn trò mình bị mắc ung thư, buồn nôn chết đi
được! Bà còn muốn tôi đối xử với bà thế nào?”
Người phụ nữ thối nát, từ ngữ khó nghe này khiến
Trần Hàn khiếp sợ, bà ta không ngờ Ôn Ngôn lại
dùng từ như vậy miêu tả mình.
Khương Quân Thành nghe được họ nói chuyện,
thay vì tiến tới giúp đỡ Trần Hàm như một người
đàn ông, ông ta lại chọn rụt đầu như rùa, làm bộ
như không có việc gì, khoanh tay đứng nhìn.
Ôn Ngôn thấp giọng châm chọc: “Nhìn kìa, Trần
Hàm, đó là người đàn ông mà bà chọn, hóa ra
Khương gia cần người phụ nữ như bà đề xuất đầu
lộ diện thôi sao? Chỉ cần bó tôi có một ổ bánh mỳ
thì sẽ đưa hết cho bà ăn, nếu có người chửi bà
giống tôi, ông cũng là người đầu tiên xông lên, dù
cho người chửi có là tôi, ông cũng sẽ dạy dỗ tôi,
còn người đàn ông này thì sao? Ông ta đang xem
kịch! Tôi vốn tưởng rằng mình rất đáng thương,
bây giờ mới phát hiện ra bà mới là người đáng
thương nhất, chí ít hiện tại tôi là Mục phu nhân
được người người hâm mộ, mà bà, chỉ là ả phụ nữ
thối nát!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Sắc mặt Trần Hàn tái nhọt: “Ngôn Ngôn…”
Ôn Ngôn không có hứng thú nghe bà ta nói: “Tôi
đã nói rồi, giữa chúng ta đã tính toán xong, bà
cũng luôn mồm bảo bà sinh ra tôi, tình cảm mười
tháng mang thai không địch lại nổi những việc dơ
bẩn bà làm với tôi. Nếu như được lựa chọn, tôi sẽ
không bao giờ làm con gái bà, cũng là do bà mang
đến nên bây giờ tôi cảm thấy trên người mình
chảy xuôi dòng máu hôi thối hám hư vinh.”
Trần Hàm bị cô mắng đến mức nói không nên lời,
lúc này Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm
cũng đã nói xong, vẻ mặt Mục Đình Sâm bình tĩnh
đi tới, kéo Ôn Ngôn cùng nhau rời đi, trở lại xe,
anh lạnh lùng nói: “Về Mục trạch.”
tràn Nặc không hiểu tại sao khi đến anh vẫn ồn,
nhưng bây giờ bầu không khí lại khác, anh không
dám nói gì.
Ôn Ngôn không thấy chột dạ, trực tiếp hỏi:
“Khương Nghiên Nghiên nói với anh cái gì? Thấy
mặt anh âm u muốn đồ mưa đến nơi rồi đấy.”
Mục Đình Sâm không lập tức trả lời câu hỏi của
cô, anh hơi cúi đầu xuống, như thể đang chuẩn bị.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Hôm cô xảy ra tai nạn
xe sảy thai, cô ở trên xe với Thảm Giới làm cái
gì?”
Ôn Ngôn bát đắc dĩ nhớ lại những chuyện xảy ra
trong ngày hôm đó, tâm trạng nặng nề: “Hôm đó
tâm trạng anh ấy không tốt, bởi vì công ty bị anh
mua lại nên mới rủ tôi ra ngoài tâm sự. Đương
nhiên anh ấy không nói cho tôi biết chuyện đó, chỉ
tùy tiện nói chuyện phiếm. Trò chuyện xong thì anh
ấy chở tôi đến sảnh dưới công ty, tôi vừa định
xuống xe thì Khương Nghiên Nghiên đã tông vào
rồi. Sao anh muốn nhắc đến chuyện này? Là
muốn tôi nhớ đến anh đã bao che cho Khương
Nghiên Nghiên, để tài xé của cô ta nhận tội thay
sao?”
*Cô nói thật đi, tôi chỉ cần cô trả lời câu hỏi của
tôi.” Giọng anh đanh lại.
“Tôi nói rồi, chỉ tâm sự thôi, anh còn muốn tôi nói
thế nào?” Cô khó hiểu, trong lòng cũng tức giận.
Cô nhận ra anh đột nhiên phát điên là do liên quan
đến Khương Nghiên Nghiên, cô hỏi: “Rốt cuộc
Khương Nghiên Nghiên đã nói gì với anh? Anh
không nói thì sao tôi biết anh đang tức cái gì?”
Hình như anh khó mở lời hoặc do không muốn nói,
anh quay mặt vào cửa kính xe. Ôn Ngôn hít một
hơi thật sâu: “Chẳng lẽ cô ta nói tôi làm chuyện
xấu với Thảm Giới sao? Làm ơn đi, ở ngay sảnh
dưới công ty của tôi, người người qua lại, cô ta
không biết xáu hổ nhưng tôi thì có! Tôi không thể
làm ra loại chuyện giống như cô ta, quyến rũ
người đàn ông của chị mình, không lợi hại xuất
chúng giống như cô ta.”
Mục Đình Sâm im lặng một lúc rồi mới nói: “Cô ta
không nói cô đang làm gì với Thẩm Giới… chỉ nói
là hai người đang ôm nhau tình cảm nên đến lúc
cô ta tông vào hai người cũng không phát hiện.”
Ôn Ngôn tức giận đến mức muốn quay lại mắng
Khương Nghiên Nghiên: “Cô ta nói cái gì anh cũng
tin phải không? Cô ta nói như vậy là thừa nhận lái
xe tông tôi rồi? Thế thì tôi hỏi anh, nếu biết cô ta
tông tôi, vì sao anh còn bao che? Đền tận giờ phút
ấy anh còn giúp Khương gia giải vây, anh còn
không biết thẹn biết giận sao, mỗi một hành động
của anh đều là con dao đâm thẳng vào tôi!”
“Tôi nói cho anh biết, chuyện quá khứ đã qua rồi
thì thôi, đừng có nhắc đến với tôi nữa! Có ích gì
sao? Tôi cãi cũng không lại anh, đánh cũng không
thắng anh, anh cứ mỗi lần không vui thì trực tiếp
nhảy đến kết quả luôn đi, lược bớt máy chỉ tiết cãi
nhau cho tôi với, tôi phiền chết đi được!”
Trần Nặc ngòi trên ghé lái không dám thở ra hơi,
đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Ngôn nỗi giận như
vậy, anh đã làm việc cho Mục trạch nhiều năm như
vậy, cũng là lần đầu tiên thấy có người dám nói
vậy với Mục Đình Sâm.
Vốn tưởng rằng Mục Đình Sâm sẽ nổi trận lôi
đình, nhưng không ngờ đến anh còn mắt đi khí thế
lúc trước, trợn mắt nhìn Ôn Ngôn, hiển nhiên là
anh cũng không ngờ tới.
Sau khi Ôn Ngôn nhận ra bầu không khí trở nên kỳ
quái, cô cảm thấy có hơi chột dạ, vừa rồi cô quá
khó chịu, không cần thận nói quá mát rồi, để làm
cho trót, cô cũng chỉ đành đánh đòn phủ đầu hăm
dọa:”Anh… anh nói đi, đến cùng anh muốn gì? Vì
sao lại bao che cho Khương Nghiên Nghiên? Anh
giúp Khương gia tôi không ý kiến, tiền của anh tôi
cũng không xen vào, tại sao khi đó anh lại làm
vậy? Anh phải giải thích cho tôi… anh yên tâm, dù
cho đáp án của anh là thế nào, tôi cũng chịu được,
tôi đã nói việc đã qua là đã qua, nhưng tôi có
quyền được biết!”
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, Mục Đình
Sâm ma xui quỷ khiến, anh bắt đầu suy nghĩ, sau
cùng mới lên tiếng: “Bao che Khương Nghiên
Nghiên, là vì muốn chọc giận cô. Về phần giúp
Khương gia, cũng là vì chọc tức cô và… lợi ích.”
Trên đời này còn câu trả lời nào thành thực hơn
nữa không? Ôn Ngôn vừa chột dạ vừa khó chịu:
“Ò, tôi có nên cảm ơn anh không phải vì thích
Khương Nghiên Nghiên nên làm vậy không? Chỉ vì
muốn tôi tức giận, tôi hẳn là nên vui vẻ ha? Còn
mang đến lợi ích, đúng là một mũi tên trúng hai
con nhạn, anh làm cũng đẹp lắm…”