Chương 943: Bí Mật Trên Người An Tuyết Ly
Bên trong miệng An Tuyết Ly lắm bẩm nói câu gì, Ôn Ngôn không nghe rõ, lúc muốn hỏi rõ, An Tuyết Ly lại ngã trên mặt đất, cứ như vậy say đi.
Cô phí phần lớn sức lực mới có thể đưa bà trở lại giường, trở lại phòng ngủ, con mắt đã không mở ra được, mơ mơ màng màng nằm xuống liền ngủ.
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không có ở đây, cô đưa mắt nhìn thời gian, đã hơn mười giờ sáng, dù sao đến công ty thì cũng đã muộn, cô dứt khoát lại nằm thêm một lúc mới chậm rãi rời giường, từ khi An Tuyết Ly.
xảy ra chuyện, cô liền không đường đường chính chính làm việc nghiêm túc rồi.
Xuống lầu, An Tuyết Ly đang cầm truyện cổ tích kể chuyện xưa cho Tiểu Đoàn Tử, lúc đối mặt Tiểu Đoàn Tử và Mục Đình Sâm, An Tuyết Ly nhìn qua muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu, Tiểu Đoàn Tử cũng tương đối thích An Tuyết Ly, có thể yên lặng ngồi bên cạnh nghe An Tuyết Ly kể chuyện. Trẻ con có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với mình, từ thái độ Tiểu Đoàn Tử đối với An Tuyết Ly xem ra, An Tuyết Ly đối xử với Tiểu Đoàn Tử không thể tệ được.
Nếu như mẹ ruột Mục Đình Sâm còn sống, bây giờ chắc cũng sẽ là một màn này đi?
Đột nhiên, An Tuyết Ly ngắng đầu nhìn về phía Ôn Ngôn đứng ở đầu bậc thang, mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi? Có phải tối qua dì giày vò cháu quá rồi không? Ngại quá, dì uống say hay làm càn, khẳng định cũng đã nói thật nhiều điều kỳ quái nhỉ?”
Hiện tại Ôn Ngôn nhìn thấy An Tuyết Ly cười với mình, đã cảm thấy tê cả da đầu, bởi vì không chừng một giây sau lại sẽ trở mặt: “Ây… không có, dì uống nhiều rồi trực tiếp ngủ, không có giày vò. Cháu đến phòng bếp tìm chút đồ ăn, hai người chơi đi.”
Hôm nay má Lưu không ở đây, không biết đi làm cái gì, Ôn Ngôn ở phòng bếp muốn tùy tiện làm chút đồ ăn, đang bận rộn, sau lưng truyền đến tiếng bước chân cao thấp không đều, nghe xong liền biết là An Tuyết Ly. Tay cô lắc một cái, mì sợi không cẩn thận rơi xuống hơi nhiều: “Dì nhỏ?”
An Tuyết Ly mượn nhờ gậy đỡ tự mình hoạt động một chút, nhưng mà không thể đi quá xa, bà đứng ở cửa phòng bếp nhìn Ôn Ngôn, nửa đùa nửa thật nói: “Sao thế?
Doạ cháu rồi à?”
Ôn Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ là vừa rồi suy nghĩ hơi xuất thần, dì muốn ăn chút gì đó không?”
An Tuyết Ly nhìn trong nồi hợp thành một đoàn mì sợi, nhếch miệng: “Không ăn, bề ngoài không có gì đặc sắc.
Tối hôm qua… tâm tình dì có chút mất khống chế, sau khi uống nhiều, thật sự không nói thêm điều gì kỳ lạ sao?”
Ôn Ngôn bình tĩnh đáp: “Thật không có, dì chỉ nói là trong lòng chứa rất nhiều chuyện, nhưng về phần chuyện gì, dì không chịu nói. Dì nhỏ, quá nhiều chuyện kìm nén không tốt, sẽ đến mức sinh bệnh mắt.”
An Tuyết Ly cười khổ: “Phải không? Nhưng dì tìm không thấy người để kể, đã nhiều năm như vậy, ngọt bùi cay đắng đều là một mình nuốt xuống, nuốt không trôi, chỉ có một mình vụng trộm khóc một trận. Chuyện chứa không lòng dì, không có ai muốn nghe, không có người muốn biết, dì cũng không dám nói ra.”
Chuyện gì mà không dám nói ra? Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Muốn nói thì cứ nói thôi, cháu nghe, chuyện gì không dám nói không thể nói chứ, có thể là chuyện gì? Cháu thật tâm hi vọng sau khi dì nói nó xong tình cảnh và tâm tình đều tốt lên một chút, nói thật, tính cách dì rất kỳ lạ, thời điểm tốt làm cháu cảm thấy như gió xuân, thời điểm trở mặt, ai cũng phải thận trọng.”
An Tuyết Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, buổi sáng Đình Sâm mang dì đến viện kiểm tra, buổi trưa hẳn là nó sẽ cầm kết quả về, hi vọng chân của dì có thể tốt, nếu cứ tàn phé như thế này, nửa đời sau của dì cũng chỉ có thể nhờ Đình Sâm nuôi, dì cũng không muốn trở thành người vướng víu.”
Hơn một giờ trưa, Mục Đình Sâm mới đưa kết quả kiểm tra của An Tuyết Ly về, sắc mặt âm trầm bắt định, trực tiếp.
trở về phòng ngủ, còn kéo theo Ôn Ngôn lên lầu.
Ôn Ngôn có chút không hiểu, theo tới, đợi đóng cửa phòng, Mục Đình Sâm ném kết quả kiểm tra của An Tuyết Ly xuống đất: “Xương cốt của dì nhỏ lúc trước từng nhận không ít thương tích, không chỉ một lần, có máy chỗ vết thương cũ, thời gian không giống nhau, mặc dù đều là không đủ để gây nên tàn phế, nhưng là thương tổn tới xương cốt, phải đau đến mức nào? Anh hoài nghỉ trong đoạn hôn nhân kia của dì, từng chịu đựng bạo lực gia đình lâu dài.”
“Bởi vì lần này dì xảy ra chuyện, anh bảo bệnh viện kiểm tra toàn thân cho dì, ngoại trừ vết thương ở xương cốt của dì, tai trái gần dì như không nghe được, bác sĩ suy đoán là lúc trước gặp ẩu đả dẫn đến, chỉ là dì bình thường ở trước mặt chúng ta đều giả bộ như không có chuyện gì. Còn có… còn có… tử cung của dì từng bị trọng thương, không phải là không muốn sinh, là không thể sinh con, hôm nay anh nghe bác sĩ kiểm tra nói tỉ mỉ mới biết được, trên người dì có rất nhiều vết sẹo, chuyện này không bình thường… nhất là vết thương từ đao ở trên bụng, hẳn là vét thương trực tiếp ảnh hưởng đến tử cung.”
Ôn Ngôn nhặt kết quả từ dưới đất lên nhìn kỹ một chút, Mục Đình Sâm nói không sai, đây là ảnh chụp X quang xương, có thể trông thấy chỉ tiết. Trước đó tại bệnh viện lúc cô lau người cho An Tuyết Ly, không trực tiếp cởi quần áo ra, ngẫu nhiên nhìn thấy vết sẹo, cô cũng không để ý, làn da An Tuyết Ly rất trắng, vết thương lâu, cũng biến thành rất nhạt, không dễ dàng gây nên chú ý. Nếu quả như thật là như thế này, vì sao tận đến lúc chồng An Tuyết Ly chết, An Tuyết Ly mới về nước? Đây không phải thời đại trước, không có tính tuyệt đối xuất giá tòng phu, thời điểm nhận được bạo lực gia đình nghiêm trọng, theo tính tình An Tuyết Ly, nhất định sẽ lập tức đưa ra quyết định ly hôn. Cả đời An Tuyết Ly không sinh con, cũng không có gì ràng buộc, tiền tài thì càng không phải là lý do ràng buộc An Tuyết Ly, dù sao đến di sản An Tuyết Ly cũng không đồng ý thừa kế.
Những khả năng dẫn đến chuyện này có lẽ là vấn đề tinh thần, chuyện này không thể coi thường, chỉ có bản thân An Tuyết Ly mới biết được đến cùng là chuyện gì xảy ra, muốn làm sao cạy mở miệng An Tuyết Ly là vấn đề lớn, không thể chỉ để thỏa mãi lòng tò mò của họ mà để lộ vết sẹo của An Tuyết Ly.
Hai người thương lượng một phen, vẫn quyết định tìm An Tuyết Ly hỏi tình huống một chút, biện pháp đánh tan sợ.
hãi chính là đối mặt sợ hãi, chuyện chồng An Tuyết Ly đã chết cũng không thể lôi An Tuyết Ly ra khỏi ác mộng, An Tuyết Ly vẫn gặp ác mộng hàng đêm như cũ, đây là tâm bệnh, cần phải trị.
Đối với chuyện này, Mục Đình Sâm rất tức giận, đến mức thật lâu cũng khó bình tĩnh lại. Ôn Ngôn trấn an anh hồi lâu, mới cùng theo anh xuống lầu, đỡ An Tuyết Ly ra ngoài sân phơi nắng.
Hôm nay thời tiết không tệ, gió nhẹ ấm áp, ánh nắng vừa vặn, tâm tình An Tuyết Ly cũng không tệ, ngồi ở trên ghế mây cười hỏi: “Đình Sâm buổi chiều không đến công ty sao? Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, suốt ngày đem tinh lực đặt ở công ty cũng rất mệt mỏi.”
Mục Đình Sâm không diễn ra được bộ dáng không có chuyện gì, Ôn Ngôn vụng trộm kéo ống tay áo của anh, ra hiệu anh làm như thế nào hỏi, hỏi thế nào, chuyện này chỉ có thể để anh mở miệng hỏi. An Tuyết Ly nhìn thấy động tác nhỏcủa Ôn Ngôn, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Các cháu có chuyện gì muốn nói với dì sao? Có phải là liên quan tới chân gì? Không tốt thì không tốt thôi, dù sao là vì Đình Sâm, cũng không phải vì người khác, dì chỉ hơi tiếc là cơ thể không toàn diện, dì sẽ tiếp nhận nhanh thôi.”