Chương 1148:
Ôn Ngôn không quay lại lầu một. Cô không nghĩ tới chuyện này nữa, khi thang máy lên đến tầng cao nhát, lúc đi ra, cô thấy có thang bộ, thang máy trực tiếp không tới được nên cô leo lên cầu thang.
Chỉ còn lại một bậc cầu thang, dẫn lên tầng thượng của khách sạn, khách sạn này không phải là khách sạn hạng sao, tầng thượng chỉ là một chút hoa cỏ tượng trưng, không phải là một cảnh quan đặc biệt đẹp mắt.
Cô không đường lui rồi, và cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo…
Cô bước đến lan can nhìn xuống, gió mang theo hơi nóng hất tung mái tóc lắm tắm mồ hôi của cô, bên dưới là xe cộ và người đi bộ đã trở nên vô cùng nhỏ bé. Không ai biết cô đang đánh cược mạng sống của mình, không ai để ý tới cô đang chạy trồn…
Ngay sau đó, tài xế đuổi theo, nhìn thấy cô đứng bên lan can, anh ta sửng sót: “Ôn… Ôn tiểu thư… tôi không đuổi theo cô nữa, cô mau lại đây đi… ở đó nguy hiểm lắm!”
Ôn Ngôn nhắm mắt bịt tai cho đến khi Quý Á Nam xuất hiện.
Cô lắm bẩm: “Ở đây cao như vậy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết rồi? Quý Á Nam… tôi đã nói rồi… có chết tôi cũng không đi với anh, tôi sẽ không để cho Mục Đình Sâm không tìm thấy tôi, anh ấy sẽ phát điên…”
Quý Á Nam không biết Mục Đình Sâm sẽ phát điên hay không, vào lúc này, chính anh ta mới là người sắp phát điên.
Anh ta sợ tới mức giọng nói run run: “Đừng làm bậy… lại đây, lại đây tôi sẽ để em đi, được không? Tôi sẽ không ép em đi cùng tôi nữa… mau tới đây!”
Ôn Ngôn không những không rời khỏi lan can mà còn giãm lên: “Tôi sẽ không tin anh nữa. Chỉ cần nghĩ đến sau này không được gặp anh ấy nữa, với tôi mà nói thì nó giống như địa ngục vậy, từng phút từng giây đều là đau khổ. Nếu anh có được tôi rồi, anh sẽ không chấp nhặt nữa. Nhưng còn tôi và Đình Sâm của tôi thì sao… còn tôi và con của anh ấy thì sao…”
Con ngươi của Quý Á Nam dần dần mắt đi màu sắc, trong phút chốc anh ta liền hối hận.
Kha Trăn đã từng thuyết phục anh ta nói với anh ta rằng Ôn Ngôn yêu Mục Đình Sâm nhiều như thế nào, và khuyên anh ta đừng có chấp nữa, sẽ không có kết quả.
Anh ta không nghe, anh ta tin chắc rằng chỉ cần Ôn Ngôn bị bắt đi, quãng đời còn lại anh ta sẽ có thể sưởi ấm cho cô, giết chết hận thù của cô, và có đủ thời gian để cô yêu anh ta. Bây giờ xem ra là không thể, cô sẽ không cho anh ta cơ hội mang cô đi.
Sau một hồi im lặng, anh ta lẫm bẩm: “Em xuống dưới đi, anh sẽ thả em đi, anh thê…”
Ôn Ngôn không nghe thấy anh ta đang nói cái gì, chỉ thấy hai môi anh ta mắp máy, sau đó tầm mắt của cô bị rơi vào.
vùng bóng tối, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống lầu!
Rốt cuộc thì cô cũng đã đạt đến giới hạn. Trong đầu cô bây giờ hiện ra là từng từng chút từng chút một hình ảnh giữa cô và Mục Đình Sâm suốt bao năm qua, không hề nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Quý Á Nam ở đây. Quý Á Nam nhảy vọt lên lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, ôm lấy Ôn Ngôn một cách chính xác, hai người cùng nhau ngã xuống dưới. Anh ta biết mình đang làm gì, đầu óc rất sáng suốt, dù sao anh ta cũng đã là “người chết” rồi, vì cô mà lại thực sự chết thêm một lần thì có sao?
Anh ta đã mong chờ cái ôm này rất lâu rồi, đến giờ phút này, anh ta mới thực sự được trọn vẹn. Anh ta hoàn toàn buông bỏ và chấp nhận số phận của mình rồi.
Lúc này, Ôn Ngôn đã hoàn toàn bắt tỉnh. Anh ta ôm chặt cô trong vòng tay, trái tim anh bình yên hơn bao giờ hết…
Khi Mục Đình Sâm đuổi đến nơi, cửa sân bay vô cùng vắng vẻ.
Không đợi đến khi anh bước vào, tiếng ồn và đám đông bên kia đường đã thu hút sự chú ý của anh.
Trong lòng anh chợt lo lắng, ma xui quỷ khiến bước những bước chân nặng nhọc, chậm chạp tới gần, thuận theo khoảng cách càng ngày càng gần, giọng nói bàn tán của đám đông cũng lọt vào tai anh.