Chương 140: Không Phải Nên Tránh Nghỉ Ngờ Sao?
Kính Thiếu Khanh tỏ vẻ “cường thế” làm cho Trần
Mộng Dao không biết làm sao nữa, cô cũng không
hiểu nỗi tâm trạng của anh nữa, rõ ràng đã xảy ra
chuyện lúng túng như vậy, như thế nào mà anh có
thể giả bộ làm như không có chuyện gì? Không
phải nên tránh nghi ngờ sao?
Đến tầng gửi xe, cô bối rối không muốn bước ra
thang máy: “Kính tổng, tôi cảm thấy có phải chúng
ta nên tránh hiềm nghi? Anh nói xem máy ngày
hôm trước chuyện kia làm loạn đến mức nào, trai
chưa vợ gái chưa chồng, đối với danh dự cũng
như tiến triển sau này cũng không tốt, vẫn là anh
đi trước đề tôi tự mình bắt xe.”
Kính Thiều Khanh lười nghe cô lẫm bẩm, cánh tay
duỗi một cái, kéo cổ cô lôi vào trong xe: “Kính tổng
sao? Trước đây cô cũng không gọi tôi như: vậy, tôi
đã nói không có gì rồi, tôi còn không sợ, cô sợ cái
gì? Lên xe!”
Cô ngửi thấy mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt
trên người anh, đầu óc có chút ngắn ngơ, đây là
anh không quan tâm không thèm tránh hiềm nghị,
còn nghĩ mọi lo lắng của cô chả có tác dụng gì hả,
hay chuyện kia đối với anh thật sự không có một
chút ảnh hưởng gì sao?
Trên xe, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, đón lấy gió
lạnh ngoài cửa xe, như vậy có thể khiến gò má cô
giảm bớt chút ửng đỏ. Cô tự cho là mình cũng
không phải loại con gái nhỏ nhắn dịu dàng xinh
xắn gì cả, sẽ không động một chút là mặt đỏ,
nhưng sau khi gặp người có da mặt dày hơn mình,
lúc này khác rồi, cô chỉ còn cách xuống nước mà
thôi…
Nhanh đã đến quán ăn, cô vội vàng kêu lên: “Anh
đỗ xe bên này được rồi! Nhà hàng bên đó cũng
không có chỗ đỗ xe tốt, cảm ơn!”
Kính Thiếu Khanh nghe lời dừng xe ở ven đường,
Trần Mộng Dao giống như tên lửa phóng nhanh ra
khỏi xe xuống lồi đi bộ, gió thổi chiếc váy trắng dài
đến mắt cá chân, cùng mái tóc dài óng mượt của
cô, đôi mắt Kính Thiếu Khanh trầm lắng, rõ ràng
đôi giày trắng thường ngày cô đi rất bình thường,
từ đầu đến chân đều không có gì để cho người
khác chú ý, nhưng anh lại cảm thấy nhìn qua rất
thoải mái và sạch sẽ.
“Dao Dao, ai chở cậu đến vậy?” Tràn Mộng Dao
mới vừa vào nhà hàng ngồi xuống liền nhận được
lời tra khảo của Ôn Ngôn.
“Làm sao cậu biết có người chở mình đến? Cậu
ngồi chỗ này cũng không nhìn thấy chỗ tớ đỗ xe
mà.” Trần Mộng Dao có chút kỳ quái, cởi áo khoác
xuống đặt ở một bên, thuận tiện vén chiếc váy ren
bên trong lên chút.
“Mình cũng vừa đến, vừa rồi xuống ven đường
nhìn thấy có người gác xe cho cậu xuống, chiếc xe
kia cũng không hề rẻ, tuy mình không hiểu về xe,
nhưng trong gara Mục Đình Sâm cũng có một
chiếc.” Ôn Ngôn cười đùa tiếp tục đào sâu.
“Cái gì cũng đều không thể lừa cậu được, là Kính
Thiếu Khanh, mình đã cự tuyệt nhiều lần, anh ta
nhất quyết đòi đưa mình đi, mình cũng không biết
anh ta là có ý gì, cậu nói xem, chuyện chúng mình
bây giò có chút ngượng ngùng, tránh một chút
không tốt hơn sao? Mình hiện tại sợ nhất chính là
bị mẹ để mắt tới, mẹ muốn mình gả cho người có
tiền, điên mát, bà ấy luôn muốn có cuộc sống vô lo
vô nghĩ.” Trần Mộng Dao nói liên hồi, lựa chọn
thẳng thắn sẽ khoan hồng.
Ôn Ngôn đã sớm nghĩ tới là Kính Thiếu Khanh
đưa Trần Mộng Dao tới, vết xe đổ Triển Trì lúc
trước, hiện tại cô sợ nhát Trần Mộng Dao sẽ ở
phương diện cảm tình chịu tổn thát: “Dao dao, cậu
đã là người trưởng thành rồi, tự mình nghĩ chút,
đừng đi theo vét xe đồ đó.”
Trần Mộng Dao giật mình, rũ xuống tầm mắt che
đậy ánh mắt thống khổ: “Mình mới không có ngu
như vậy, sẽ không về mặt tình cảm ngã quy lần
thứ hai, hiện tại mình chỉ muốn kiếm tiền, không
muốn bàn chuyện yêu đương, huống hồ đối với
Kính Thiếu Khanh mình căn bản là không có nghĩ
tới, anh ấy tuy là dáng dấp đẹp trai, nhưng không
phải kiểu mà mình thích, huống chỉ mình cũng
không phải đồ ăn của anh ấy, đâu cũng có chừng
mực, yên tâm đi, mình tự có cân nhắc.”
Đạt được đáp án, Ôn Ngôn yên tâm hơn chút. Gọi
xong đồ ăn, Trần Mộng Dao bắt đầu nói rõ thu
hoạch lần này đến địa chỉ đó: “Được rồi, mình đã
đến đó dò thăm rất nhiều hàng xóm, căn cứ tướng
mạo bọn họ miêu tả, sống ở đó chỉ có Dư Vinh
Sinh, nhưng họ cũng không biết tên đầy đủ của
ông ta, bởi vì cũng không thường vãng lai tới đó,
một người hàng xóm nói, có nghe thấy qua có
người trẻ tuổi gọi ông ta là chú Từ, nhưng cũng
không rõ, cũng có thể là gọi chú Dư. ”
“Dư Vinh Sinh này ba năm trước đây bị người ta
dẫn đi, cũng không trở lại. Mình hoài nghỉ ông ta
đã đổi họ tên, đánh lạc hướng chúng ta, ông ta
chính là lão Từ! Lui một vạn bước nói, nếu ông ta
không phải là lão Từ, thì chắc chắn tránh không
khỏi thân quen với lão Từ gửi thư, ai rảnh chuyện
lại gửi thư từ địa chỉ của nhà Dư Vinh Sinh chứ?
Hoặc là Dư Vinh Sinh chính là lão Từ, hoặc là, ông
ta quen biết lão Từ. Cái này mình đã cho thám tử
tư điều tra rồi, trước tiên cần loại bỏ được việc Dư
Vinh Sinh có phải đã đổi họ tên hay không.”
Nghe xong những thứ này, Ôn Ngôn trong lòng
cũng ồn định một ít: “Như vậy, ăn xong chúng ta lại
đến viện dưỡng lão một chuyền, chuyện này trong
lòng mình giống như là ám sát vậy, một ngày
không làm rõ mình ngủ cũng không yên.”
Trần Mộng Dao gật đầu, lúc này đồ ăn đã được
bưng lên, cô đã sớm đói bụng, cầm đũa lên gắp
thức ăn, từ hôm qua đến địa chỉ đó cô chưa được
ăn bữa ngon nào.
Thấy bộ dáng này của cô, Ôn Ngôn đau lòng
không nhịn được nói: “Ăn từ từ, đồ ăn còn nhiều,
nếu như thực sự muộn ngày mai tan tầm chúng ta
lại đi tới viện dưỡng lão, cậu ăn như vậy tiêu hóa
không tốt đâu.”
Trần Mộng Dao nào quan tâm nhiều như vậy? Từ
khi trong nhà xảy ra chuyện cô cảm thấy mình
giống con quay đang không ngừng chuyển động,
một bên là công việc, một bên là hầu hạ Giang
Linh, hiện tại sống đối với cô mà nói là trọng yếu
nhất, những thứ khác cô đã sớm không đề ý tới.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Ăn cơm xong, các cô đón xe đi tới viện dưỡng lão,
lúc này đã gần tám giờ, toàn bộ viện dưỡng lão vô
cùng yên tĩnh, ngoại trừ nhân viên công tác, bệnh
nhân đều ngủ tương đối sớm.
Các cô xuống xe quen đường đi tới trước phòng
bệnh Dư Vinh Sinh, xuyên thấu qua tắm cửa cửa
sổ nhỏ, thấy Dư Vinh Sinh còn chưa ngủ, đang
lẳng lặng đứng đờ ở trước cửa sổ, ngắm nhìn
cảnh sắc bên ngoài. Các cô thở phào nhẹ nhõm,
nếu như Dư Vinh Sinh đã ngủ rồi, các cô cũng chỉ
có thể coi như đến đây vô ích.
Ôn Ngôn giơ tay lên gõ cửa một cái, Dư Vinh Sinh
nghe tiếng đập cửa, cơ thể giật mình: “Vào đi…”
Trần Mộng Dao đẩy cửa đi vào: “Chú Từ, chú còn
chưa ngủ sao? Ăn cơm rồi chứ?” Cô tận lực gọi
“chú Từ” chính là muốn xem Dư Vinh Sinh có phản
ứng gì không.
Dư Vinh Sinh thấy lại là các cô, cũng không cảm
thấy ngoài ý muốn, ngồi trên ghế không nhúc
nhích: “Tôi không phải họ Từ. Tôi biết các cô là
đến tìm lão Từ, tôi đích xác quen biết ông ấy,
nhưng ông ấy đã chét, mắc bệnh ung thư, đã sớm
chết rồi, cho nên các cô không cần quay lại đây
nữa đâu.”
Trần Mộng Dao đi tới trước cửa sổ không quan
tâm nói: “Người đã chết chắc chắn sẽ không viết
thư được, ông cảm thầy sao?”
Dư Vinh Sinh nhìn cô nói: “Thư của ông ấy sớm
đã viết xong, ủy thác cho tôi giúp ông ấy gửi đi, tôi
mới nhớ tới chuyện này. Nghe hàng xóm nói các
cô đi tới chỗ tôi ở tìm lão Từ, cho nên tôi mới dùng
danh nghĩa lão Từ viết thư bảo các người không
cần tìm nữa, người chết rồi, tìm cũng không được.
Các cô cũng đừng nghĩ biết được cái gì từ miệng
tôi, cái gì lão Từ cũng không có nói cho tôi biết. Tôi
tới nơi này là muốn sống lâu chút, tôi cũng một
thân bệnh tật, sống không lâu nữa, các cô cũng
không nên tới quáy rầy tôi dưỡng bệnh nữa.”