Chương 389: Cô Ngáy Ngủ?
Mục Đình Sâm ngồi trên ghế sofa và nghịch
laptop. Dừng lại vài giây, anh nói: “Em ngủ say quá
rồi. Lại còn ngáy, sao gọi em được?”
Cô ngáy ngủ?
Ôn Ngôn có chút xấu hổ, cho tới bây giờ cô không
hề biết là mình ngáy ngủ, vậy là anh nghe nguyên
cả đêm sao?
“Ờm… tôi hôm qua cảm ơn anh, tôi không làm
phiền nữa, đi trước đây.” Tối hôm qua cũng vì
không còn cách nào khác nên mới đến chỗ của
anh, bây giờ biểu hiện quá lạnh nhạt, như vậy sẽ
có chút ý muốn qua cầu rút ván, cho nên giọng nói
của cô có chút ôn hoà.
“Ăn cơm rồi đi. Anh gọi đồ ăn rồi, sắp giao tới.”
Mục Đình Sâm nói.
“Khỏi đi, tôi về nhà nấu đại món gì ăn cũng được.”
Ôn Ngôn từ chối.
*Thiếu Khanh vẫn chưa gọi.” Mục Đình Sâm nói,
rồi đóng máy tính xách tay, đứng dậy nhìn về phía cô.
Ôn Ngôn do dự, Kính Thiếu Khanh chưa gọi điện
đến chứng tỏ vẫn chưa rời khỏi chung cư, hiện tại
nếu cô muốn trở về, không được thích hợp lắm:
“Vậy được rồi… Làm phiền anh.”
Từng câu chữ của cô như đang nói với một người
xa lạ, Mục Đình Sâm có chút phiền muộn, không
nói thêm gì nữa.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn được giao đến, Ôn Ngôn
không thích ăn không, nên chủ động mỏ hộp đồ
ăn và lấy đũa. Đồ ăn vừa nhìn là biết do mua ở
nhà hàng Kính Thiếu Khánh rồi, mùi thức ăn thơm
lừng, mê hoặc lòng người, làm ai cũng đói bụng.
Mục Đình Sâm liên tục gắp thức ăn cho cô: “Em Ôm rồi.
Giọng của anh vô cùng ấm áp.
Ôn Ngôn siết chặt ngón tay đang cầm đũa, không
dám ngắng đầu nhìn anh. Lúc trước, anh có quan
tâm đến cô gầy hay sao? Cô đã mong sự dịu
dàng, ấm áp mười máy năm, bây giờ lại dễ dàng
nhận được thế này, nhưng đã không còn cảm giác
nên có nữa.
Trong chung cư, Trần Mộng Dao bị đánh thức bởi
mùi thức ăn. Cô cứ nghĩ là Ôn Ngôn đang nấu,
nên để nguyên cái đầu bù xù nhảy vào bếp: “Tiểu
Ngôn, làm món gì mà ngon vậy? Ngon…” Lời nói
chưa dứt, cô sững người. Người trong bếp không
phải Ôn Ngôn, là Kính Thiếu Khanh!
Cô không hề có ấn tượng gì về việc anh xuất hiện
ở đây, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Kính Thiếu Khanh nhìn lại cô: “Về sinh cá nhân rồi
ăn cơm.”
Trong lòng cô có một cổ khó chịu đang dâng lên,
nhất thời không biết nên nói cái gì. Nên cô chỉ
ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Cô
chỉ nhớ tối hôm qua cô say rượu, sau đó xảy ra
chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ gì hết. Sao
Kính Thiếu Khanh đến đây? Lúc đề nghị chia tay,
cả hai đều trong trạng thái không hề vui vẻ. Vậy
mà, biểu hiện của anh vừa rồi rõ ràng rất bình
thường, lẽ nào cô chưa đề cập đến chia tay sao?
Mọi thứ đều là tượng tưởng của cô? Cô cảm thấy
thần kinh mình có chút rồi loạn…
Trong lúc cô đang ngồi trên bồn cầu, đột nhiên
Kính Thiếu Khanh mở cửa phòng tắm: “Em đi
nhanh hơn được không? Ngủ xong có đói không?”
Cô đỏ mặt, cầm lấy hộp xà phòng ném về phía
anh. Kính Thiếu Khanh nhanh chóng đóng cửa lại:
“Được rồi, nhanh lên!”
Khi cô từ phòng tắm đi ra, Kính Thiếu Khanh đã
ngồi vào bàn ăn. Cô không nhịn được liền hỏi:
“Thế là sao? Không phải chúng ta chia tay rồi à?”
Kính Thiếu Khanh đã chuẩn bị từ sớm, lấy điện
thoại ra phát đoạn ghi âm và video đã quay từ
trước. Nội dung trong đó toàn là cô cầu xin được
gặp anh và nói không muốn chia tay. Cô càng
nghe càng muốn tìm chỗ chui xuống, sắc mặt đồi
từ xanh thành trắng: “Em… em chỉ là uống quá
nhiều… Nói bậy thôi, thế mà anh cũng tin?”
Kính Thiếu Khanh nhướng mày nhìn cô: “Uống
rượu xong rồi nói thật lòng, anh chỉ tin điều này.”
Khó lắm cô mới có thể thoát ra, vậy mà bị rượu
phá hỏng rồi: “Anh nói bậy! Em chỉ là say đến phát
điên thôi!”
Đột nhiên anh trở nên nghiêm túc: “Trần Mộng
Dao, đừng tưởng anh không biết trong lòng em
nghĩ gì? Anh không hề cảm thấy là em sẽ kéo anh
xuống, cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, càng
không chê bai em. Ngay từ đầu anh đã biết em cái
gì cũng không biết, anh chính là thích người xấu
xa như em. Nếu như anh muốn tìm một người
môn đăng hậu đối, thì phải tìm em để làm gì nữa?
Cuộc đời của anh không cần em phải đắn đo giúp.
Thực ra, em không phải là người vô dụng. Ít nhất
em có thể khiến anh hạnh phúc và luôn suy nghĩ
về chuyện kết hôn. Đây là chuyện người khác
không thể làm được, em hiều không?”
Mắt Trần Mộng Dao hơi đỏ hoe, cô không nói gì,
chỉ ngồi xuống ăn cơm. Khi hương vị quen thuộc
tan vào trong vị giác, nước mắt cô cuối cùng cũng
rơi xuống: “Đừng cái gì cũng nhắc đến kết hôn
chứ. Hôn nhân không phải trò chơi của trẻ con, là
chuyện cả đời. Bây giờ anh có thê cho em tất cả
những gì đã hứa, nhưng theo thời gian, mọi thứ sẽ
thay đổi. Em không sợ anh không yêu em như ban
đầu, mà em sợ anh không còn yêu em nữa. Em
chỉ là một người bình thường thôi, anh là Kính
Thiếu Khanh, em dựa vào gì chứ?”
Kính Thiếu Khanh nói từng chữ rõ ràng: “Dựa vào
anh đồng ý, dựa vào anh chỉ cần em.”
Cô cắn chặt môi hết mức có thể để ngăn tiếng
khóc phát ra. Nước mắt cô chảy thành dòng, quyết
định trước đó của cô cũng bị anh từng chút từng
chút một đè bẹp.
Kính Thiếu Khanh lấy khăn giấy giúp cô lau nước
mắt: “Được rồi, đừng khóc, sau này không được
tùy tiện nói chuyện chia tay. Nếu như lần này
không phải vì em say mà gọi điện cho anh, thì
chúng ta thật sự kết thúc rồi. Nghĩ lại anh khá là
sợ đó.”