Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 963: Nợ cô ấy quá nhiều.

Mục Đình Sâm đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, Ôn Ngôn cũng không để ý đến anh nữa, sắp xếp xong đồ rồi đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, anh đã ngồi ở mép giường, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt ảm đạm không rõ.

Cô đi lên phía trước, nằm xuống giường: “Tắt đèn đi, em muốn ngủ rồi.”

Mục Đình Sâm đưa tay ấm công tắc tắt đèn, trong bóng tối, ngữ khí của anh có chút mát mát: “Thật xin lỗi,không phải anh không nói cho em, chẳng qua là cảm thấy, khó mà mở miệng. Khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh thật sự rất mệt mỏi…

Ôn Ngôn từ từ mắt, không buồn ngủ chút nào: “Em biết anh mệt mỏi, em cũng rất lo lắng cho anh, nhưng là anh không cho em lo lắng. Em cũng chỉ có lắng nghe, em cũng muốn giúp chia sẻ với anh, thế nhưng ở chuyện của anh và dì nhỏ, em chính là người ngoài, không riêng bà ấy ngăn cách em ra bên ngoài, anh cũng vậy. Hiện tại em không muốn quản nữa, cũng không muốn hỏi anh, anh thế này là lại hát cái gì? Không phải anh thật sự cho rằng em giận dỗi với anh đó chứ? Yên tâm, em không có, em không phải loại người rảnh rỗi lại đi tìm việc cho mình. Mỗi người chúng ta làm tốt việc của mình, quản lý tốt việc của mình là được rồi.”.

Thật lâu sau Mục Đình Sâm cũng không nói chuyện, qua hồi lâu, anh yên lặng đứng dậy đi ra, không phải đi ra phòng khác, mà là ra ngoài. Nghe tiếng xe anh lái đi, Ôn Ngôn mắt ngủ, đã muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu? Đi thăm An Tuyết Ly sao?

Bệnh viện, Mục Đình Sâm ngồi ở trên ghế ngoài phòng bệnh của An Tuyết Ly một hồi, mới đứng dậy đi vào.

An Tuyết Ly có chứng mắt ngủ, cũng còn chưa ngủ, thấy anh đến muộn như vậy, trong lòng bà cũng đoán được gì đó: “Lại giận dỗi với Ôn Ngôn? Nửa đêm như thế còn bị đuổi ra ngoài, thật là khó mà chịu được.”

Mục Đình Sâm ngồi xuống ở ghê bên cạnh: “Không bị đuồi ra ngoài, là cháu không biết đối mặt với cô ấy làm sao.

Bác sĩ nói hai ngày nữa dì có thể xuất viện về nhà rồi, chuyện về sau của dì, cháu sẽ không quản nữa, cháu sẽ sắp xếp người chăm sóc dì, dì đã sinh cháu, cháu cũng sẽ hoàn thành tốt nghĩa vụ phụng dưỡng, mỗi tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt cho dì. Trừ cái đó ra, giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”

Hốc mắt An Tuyết Ly hơi phiếm hồng, nhưng vẫn là cố nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Không sao, đến phí phụng dưỡng con cũng không cần lo cho dì, bởi vì dì cũng chưa nuôi con ngày nào. Đợi đến khi chân dì lành rồi, có thể tự: mình làm viết. Dì đã sớm đoán được sau khi biết hết mọi chân tướng con sẽ không chấp nhận được, dì cũng sớm có tâm lý chuẩn bị rồi, dì chỉ có một yêu cầu, đừng để dì cách con quá xa, chỉ cần có thể thấy được con là tốt rồi.

Con yên tâm, bên phía Ôn Ngôn dì sẽ không tiết lộ một chữ, chuyện này, chỉ có dì và con biết.”

Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Vậy cháu đi trước đây.”

An Tuyết Ly gật đầu, cúi tháp đầu không nói chuyện.

Trở lại trên xe, Mục Đình Sâm nhắm mắt lại, hình như có chút đau khổ. Căn bản không phải là sai làm của An Tuyết Ly, rõ ràng An Tuyết Ly mới là người nhận tổn thương, nhưng anh cũng không nhịn được mà nói lời tổn thương người khác, sau khi nói xong vừa xấu hỗ vừa day dứt. Anh không có cách nào tiếp nhận dì nhỏ mới là mẹ ruột của mình, sau khi biết chân tướng vẫn luôn bị giày vò không thôi.

Về nhà đối mặt với Ôn Ngôn cũng lạnh nhạt cùng không hiểu, ở bệnh viện anh cũng không được tự nhiên, đột nhiên không biết nên đi nơi nào.

Hồi lâu sau, anh gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: *Bây giờ có tiện ra ngoài không?”

Kính Thiếu Khanh ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng nói: “Lâu lắm rồi cậu không gọi điện cho tôi lúc nửa đêm thế này, có chuyện gì thế? Cậu nói địa chỉ, tôi tới ngay, gặp mặt rồi nói.”

Kỳ thật Mục Đình Sâm chỉ là muốn tìm người uống rượu cùng để giải tỏa phiền muộn trong lòng, miệng anh rất chặt, dù là có uống nhiều, anh cũng không lộ ra nửa chữ về thân phận của mình, đến Kính Thiếu Khanh anh cũng không muốn lộ ra, huống chỉ là Ôn Ngôn?

Đi từ quán bar ra, Kính Thiếu Khanh bị gió lạnh thổi đến khó chịu, còn phải đỡ Mục Đình Sâm uống đến say khướt phải vịn vào người: “Ai không biết còn tưởng rằng cậu đang định ly hôn đấy, vì chuyện gì mà lại uống rượu không cần mạng như thế hả? Cậu gọi tôi ra ngoài vì muồn tra tắn tôi hả? Cái gì cũng không nói, chỉ uống với anh.”

Vừa mới dứt lời, anh ấy liền thoáng nhìn thấy Ôn Ngôn không biết lúc từ lúc nào đứng bên xe của Mục Đình Sâm, nhìn bộ dáng, đợi một hồi lâu, tóc đều bị gió lạnh thổi đến loạn hết lên.

Nửa đêm đến quán bar uống rượu lại bị bắt được, Kính Thiếu Khanh có chút chột dạ: “Cô… Sao cô lại tới đây? Cô đến thật đúng lúc, nhà cô này, lĩnh về đi.”

Ôn Ngôn đi lên trước đỡ Mục Đình Sâm: “Thiếu Khanh, anh ấy có nói gì với anh không?”

Kính Thiếu Khanh thành thật trả lời: “Không có, không nói cái gì cả, chỉ có uống rượu, hai người có chuyện gì thế?

Đã lâu rồi cậu ấy không gọi tôi ra ngoài vào nửa đêm thế này. Sao cô lại biết chúng tôi ở đây? Cả một quá trình anh ấy cũng không liên hệ với tôi…”

Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra lắc lắc: “Là Dao Dao gọi điện thoại cho tôi, nói là thấy anh nghe điện thoại của Mục Đình Sâm, khẳng định là hai người lại chạy ra ngoài uống rượu, để tôi đến bắt người.”

Kính Thiếu Khanh lập tức cảm thấy tê cả da đầu, anh ấy còn tưởng lúc anh ấy nghe điện thoại Trần Mộng Dao ngủ thiếp đi cái gì cũng không biết: “Chúng tôi thật sự chỉ đi uống ượng mà thôi, tâm tình Đình Sâm không tốt, cô cũng nhìn ra rồi, tôi chỉ là người đến uống rượu cùng thôi, không liên quan gì tới tôi, les về cô nói tốt về tôi với Dao Dao một chút, đừng để cô áy tra xét gốc rạ của tôi, tôi chịu không được.”

Ôn Ngôn cười cười: “Anh yên tâm, Dao Dao biết không liên quan với anh, nêu không cô ấy cũng không đề anh ra ngoài. Làm phiền anh rồi, cần tôi gọi xe giúp anh không?

Anh uống rượu, khẳng định là không thể lái xe.”

Kính Thiếu Khanh vẫy vẫy tay: “Không sao, tôi tự gọi xe được, cô mau mang cậu ấy về đi, hôm nay lạnh quá, đừng có ở ngoài run lập bật.”

Trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn dùng hết sức mới có thể đưa Mục Đình Sâm về phòng, một khắc vừa đặt anh lên giường, cô cảm toàn thân đều được buông lỏng, ngồi ở bên cạnh thở hỗn hền hồi lâu mới lấy lại sức, lấy khăn nóng lau mặt cho anh, giày vò xong, cô hoàn toàn không có ý muốn nhúc nhích, trước khi triệt để chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không quên đắp chăn cho Mục Đình Sâm, cái tên nàu, đến Kính Thiếu Khanh cũng không lộ ra, đến cùng là có chuyện ghê gớm gì chứ?

Hôm sau, Mục Đình Sâm say rượu khó chịu, ngày mới sáng tình lại đã cảm thấy đau đến muốn nứt đầu. Vốn cho là mình sẽ được Kính Thiếu Khánh sắp xếp cho một chỗ ở bên ngoài lại phát hiện xung quanh đều là cảnh vật quen thuộc, còn có người quen thuộc, anh run lên một hồi, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Lúc rửa mặt xong đi ra, Ôn Ngôn còn chưa tỉnh, nhìn bộ dạng này là biết tối qua vì anh mà mệt mỏi vô cùng rồi, cô nằm co lại thành một cuộn, giống như là tư thế của một đứa trẻ con ngủ vậy, trong lúc ngủ mơ giương mặt đỏ lên có phần đáng yêu, lông mi thon dài dày đậm run lên một cái, thật sự là đáng yêu vô cùng. Nếu không phải do cô lớn lên ở bên cạnh anh, có phải là sẽ có thêm mấy phần ngây thơ hồn nhiên không? Mục gia nợ cô ấy quá nhiều, nhiều đều nỗi anh có dốc hét tất cả, cũng không có cách trả lại triệt đề.

Có lẽ là cảm nhận được có người đang nhìn mình, Ôn Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy Mục Đình Sâm ngồi ở mép giường, cô trở mình, mơ hồ không rõ nói: “Tình rồi? anh đi tắm một cái đi… Uống nhiều rượu như vậy khó ngửi chết được…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK