Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Sẽ Còn Có Lần Sau Chứ?

Kính Thiếu Khanh mặt không biểu cảm đứng dậy đi vào bệp: “Anh đi làm nước trái cây.”

Trần Mộng Dao thấy vậy đành ngồi xuống sofa: “Được thôi…

vậy ăn xơm xong mới đi vậy…”

Hạ Lam cười nói: “Đúng đó, ăn xong cơm thì Thiếu Khanh cũng phải đi rồi, hai đứa cứ đi chung đi. Thiếu Khanh vẫn nhớ rằng cháu thích uống nước trái cây…”

Trần Mộng Dao mím môi không trả lời. Thật ra Hạ Lam biết cô thích uống gì rồi nên bà cố tính hỏi thôi. Cà phê quá đắng, cô vừa uống một ngụm đã thấy khó chịu hết nửa ngày. Việc cô thích uống nước trái cây cũng không phải là bí mật gì, nhưng thật không ngờ rằng Kính Thiếu Khanh vẫn ghi nhớ điều này…

Thấy cô không lên tiếng nên Hạ Lam chuyển đề tài: “Cháu nói với mẹ cháu là nơi đi làm rất gần nên không cần dùng xe, để mẹ cháu dùng đúng không? Chỗ dì còn xe trống, cháu muốn lấy một chiếc để dùng không? Dì sợ sẽ bất tiện khi cháu muốn đi chơi vào mấy ngày nghỉ lễ thôi.”

Trần Mộng Dao lịch sự từ chối: “Không cần đâu ạ, ngày thường cháu đều ở trong nhà chứ không đi đâu cả. Nơi đi làm cũng gần nên không cần dùng đến xe. Nếu cháu cần đến xe thì cháu sẽ nói với mẹ của cháu …” Trán cô bắt đầu đổ mồ hôi. Chưa gì Hạ Lam đã biết tin cô đưa xe cho mẹ vào hai ngày trước rồi, xem ra dù cô và Kính Thiếu Khanh giận nhau nhưng quan hệ giữ hai bà vẫn rất tốt. Như vậy cô càng không thể đối chọi gay gắt với Kính Thiếu Khanh được, ít ra cô phải giả vờ hòa thuận trước mặt hai người mẹ.

Sau một lúc, Kính Thiếu Khanh mang nước ép từ phòng khách đi ra, anh không nhìn cô mà trực tiếp đặt lên bàn trà trước mặt cô: “Con còn việc, phải đi trước đây.”

Hạ Lam trừng mắt nhìn anh một cái: “Dao Dao phải ở lại đây ăn cơm, con đi cái gì mà đi? Nó còn không chạy xe tới, đợi lát ăn xong rồi thì xong thuận tiện chở nó về.”

Trần Mộng Dao không đợi Kính Thiếu Khanh mở miệng đã vội nói: “Không cần đâu, cháu tự bắt xe về là được. Thật sự không cần đâu ạ!”

Kính Thiếu Khanh vừa muốn nói gì đó thì Hạ Lam liền vịn eo than thở: “Ai da… đau… lại bắt đầu đau nữa rồi… tức chết mẹ À: rồi… mỗi lần tức giận là eo của mẹ lại đau…”

Kính Thiếu Khanh không còn cách nào khác, anh thở ra một hơi: “Được rồi, mẹ đừng giả vờ nữa. Con không đi là được chứ gì?”

Hạ Lam lập tức bình thường trở lại: “Làm thế từ sớm không phải tốt rồi sao? Con đừng thử thách kỹ năng diễn xuất của mẹ chứ.

Sau khi Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao ăn cơm xong thì rời khỏi biệt thự Kính gia, lúc đi ra ngoài rồi cô mới mở miệng: “Không cần tiễn, tôi tự bắt xe về là được.”

Kính Thiếu Khanh liếc nhìn cô một cái: “Làm thế trông em có tiền hơn à? Có xe không ngồi cứ phải bắt xe, em bị sao vậy?

Lên xe.”

Cô tức giận, trên mặt là nụ cười miễn cưỡng: “Vậy tôi cảm ơn anh?”

Lúc bước lên xe, cô do dự nên ngồi ở ghế phó hay ghế sau.

Nếu cô ngồi ở ghế sau thì sợ anh ấy ý kiến, còn ngồi ở ghế sau thì cô lại sợ anh nổi cơn giống đêm đó. Cuối cùng cô vẫn lựa chọn ngồi ở ghế phó, chỉ là cô không lên tiếng và anh cũng không có lý do để ngang ngược.

Trên đường đi dường như anh có tâm sự, ngoại trừ lâu lâu nghiêng đầu quan sát đường xá xung quanh thì anh không làm ra động tác gì nữa. Nhìn góc nghiêng của gương mặt anh đều cảm thấy vẻ mặt ấy có chút ảm đạm.

Trần Mộng Dao phát hiện ra điểm này liền có chút bực tức, đừng nói là anh đang ngại với việc để cô đến nhà anh chứ? Cô chỉ muốn đi thăm Hạ Lam chứ không cân nhắc gì nhiều, cô càng không nghĩ đến việc anh ấy sẽ ở đó. Cô do dự hết nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định giải thích một chút: “Cái đó… tôi chỉ là lo lắng cho mẹ của anh nên mới đi thăm bà, tôi không phải thường xuyên đến đâu…”

Kính Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, có chút vi diệu mà nói: “Tại sao phải nói với anh chuyện này? Đâu phải anh không cho em đi.”

Cô nhất thời cứng họng rồi tức giận nói: “Vậy tại sao anh làm ra bộ mặt như thể tôi đang thiếu anh vài tỷ vậy? Tôi đã nói là tôi tự bắt xe nhưng anh cứ phải chở tôi, lại còn bắt tôi phải xem mặt mũi của anh…”

Anh hơi dừng lại, bất lực nói: “Anh không được phép có tâm trạng hay sao? Con mắt nào của em nhìn thấy anh đang chống đối em chứ? Đúng rồi… Diệp Quân Tước về nước rồi, chắc cậu ta lại liên lạc với em đúng không?”

Trần Mộng Dao thuận miệng nói: “Đúng vậy, sao nào? Đây là chuyện của tôi, không đến lượt anh lo.”

Sắc mặt của Kính Thiếu Khanh đen đi vài phần, anh kìm chết một lúc lâu mới lên tiếng: “Lúc trước em kiên quyết muốn chia tay, không lẽ là vì cậu ta?”

Trần Mộng Dao sững người, tiếp đó cô hơi giận dữ nói: “Anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi đến với người khác mới đá anh sao?

Anh và Lê Thuần ở trong xe làm cái trò rách nát kia thì không tính là gì cả? Kính Thiếu Khanh! Anh có thể nói một chút tiếng người không? Nếu không được thì anh im miệng đi!”

Đột nhiên anh bật cười: “Anh chỉ cảm thấy bản thân sẽ không thua một tên tàn phế… không phải là tốt rồi, đó là vấn đề của anh, anh nhận.”

Cô nghiến răng: “Anh thừa nhận anh và Lê Thuần không được rõ ràng?”

Anh nghiêng mặt sang nhìn cô, hỏi ngược một câu: “Bây giờ em chịu nghe anh giải thích rồi ư2”

Cô giả bộ cười hai tiếng: “Hơ hơ, em không muốn nghe và cũng không cần thiết phải nghe.”

Anh không nói gì thêm. Đột nhiên điện thoại của hai người cùng lúc vang lên, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi bắt máy.

Bên phía Trần Mộng Dao là cuộc gọi đến của Diệp Quân Tước, anh ta muốn hẹn cô ra ngoài. Kính Thiếu Khanh đang đeo tai nghe bluetooth, người gọi điện thoại cho anh là Sa Sa.

Sức tập trung của anh không nằm ở phía bên này mà đang ở phía của Trần Mộng Dao. Anh nghe thấy giọng nói của Diệp Quân Tước dù âm thanh rất nhỏ…

Sa Sa hỏi anh buổi tối có thời gian không nhưng anh không trả lời ngay, anh đang quan sát phản ứng của Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao nhìn đồng hồ trên tay rồi nói với Diệp Quân Tước: “Hôm nay không được rồi, cuối tuần mới tính tiếp.”

Lúc này Kính Thiếu Khanh cũng trả lời Sa Sa: “Hôm nay không được rồi, hôm khác mới tính tiếp.”

Hầu như hai người đều cúp máy cùng một lúc, bỗng Trần Mộng Dao hơi chột dạ: “Tôi và… tôi và Diệp Quân Tước không có gì cả. Mặc dù bây giờ tôi không còn quan hệ gì với anh nữa…

nhưng mà trước khi tôi chia tay với anh thì quả thật tôi và anh ta không có gì hết. Anh đừng nghĩ rằng tôi chia tay anh là vì anh ta… tôi mới không phải loại người như vậy.”

Kính Thiếu Khanh có chút cáu kỉnh: “Ý của em là bây giờ hai người mới có quan hệ? Cũng đúng thôi, dù cho cậu ta tàn phế nhưng tim không tàn phế, thủ đoạn cưa cẩm cũng không tôi.

Dù gì người ta đã có ý định với em từ lâu, vừa tặng rượu lại còn giải quyết rắc rối cho em, người ta thật để tâm đến em. Bây giờ chúng ta chia tay rồi thì chắc chắn cậu ta sẽ càng ra sức theo đuổi em thôi. Hai người đi chung với nhau thì anh cũng không ngạc nhiên gì đâu… chỉ là… không biết cậu ta có thể thỏa mãn em trong phương diện kia không…”

Trần Mộng Dao cảm thấy nực cười: “Hừ… bây giờ tôi không muốn giao lưu với anh nữa, anh dừng xe lại đi, tôi tự đi về!”

Thế nhưng anh không nghe theo lời yêu cầu của cô mà thay vào đó anh đạp vào chân ga để nhanh chóng đưa cô về khu chung cư.

Trần Mộng Dao cũng không muốn ở lại trong xe thêm một chút nào, cô bước xuống xe xong liền đóng sập cửa xe. Sau khi đi được vài bước, cô vẫn cảm thấy khó chịu nên quay đầu lại đá vào cửa xe một cước: “Lần sau sẽ tới lượt anh bị đá đấy.”

Kính Thiếu Khanh nhướng mày nhìn cô: “Em cứ tự nhiên, lần sau nhớ đá anh nhé, đá trúng anh được thì xem như anh thua.”

Anh nhìn theo bóng lưng của cô rồi nở một nụ cười chua chát.

Sẽ còn có lần sau chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK