Chương 378: Trò Chơi Tình Ái
Sau một lúc suy nghĩ, cô lấy điện thoại di động ra,
gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Trần Hàm đi
tìm tôi, tôi biết anh đã tống Khương Quân Thành
và Khương Nghiên Nghiên vào tù, không cần phải
làm như vậy, tôi không muốn nhận sự ưu ái của
anh nữa. Mọi chuyện về tôi sau này sẽ không liên
quan gì đến anh.”
Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi lại: “Chỉ cần
một ngày em còn là người phụ nữ của anh, anh sẽ
quản chuyện của em đến cùng. Có gan gửi tin
nhắn cho anh, nhưng không có gan đến nói
chuyện với anh sao?”
Cô tắt máy, đi ngủ không thèm trả lời tin nhắn, cô
thật sự không có gan đến gặp anh, nói thẳng mục
đích nhắn tin của cô không phải để anh buông tha
cho Khương Quân Thành và Khương Nghiên
Nghiên, cô chỉ muốn nói với anh sau này đừng lo
cho cô nữa, sợi tơ đã đút rồi còn nói lại thì khi nào
mới xong?
Đề Đô.
Trần Mộng Dao tìm nhiều công ty liên tiếp nhưng
đều đụng phải trắc trở, công việc không được triển
khai, cô càng lo lắng. Vừa bước chân vào nhà,
cảm nhận được sự mát lạnh của điều hòa, cô đạp
rơi giày cao gót lao thẳng về phía ghế sofa.
Trước khi cô kịp ngồi xuống, Giang Linh đã bắt lấy
cô: “Đi đi, tắm trước đi, mẹ vừa mua bọc ghế sofa
mới đắt tiền, con đừng nằm cả người đầy mồ hôi
lên. Ra ngoài cả ngày, con đã thu hoạch được gì
rồi?”
Trần Mộng Dao có chút không tình nguyện, nhưng
cô không tiếp tục ngồi trên sofa nữa, cô cũng là
người sạch sẽ, huống chỉ có bị bẩn cũng là cô giặt
giũ: “Không có, kể từ khi con tốt nghiệp thì không
nhiều kinh nghiệm làm việc. Con làm việc trong
công ty Kính Thiếu Khanh một thời gian cũng chưa
có bất kỳ thành tích nào. Khi con đi xin việc, mọi
người nghe nói con đến từ công ty của Kính Thiếu
Khanh, tất cả đều tươi tỉnh, đọc các tài liệu khác
và tra hỏi con thêm vài câu, con đã bị lộ. Con biết
mình có bao nhiêu cân lượng, dù chỗ của Kính
Thiếu Khanh có dát vàng đi chăng nữa thì vẫn
không thể giấu được sự thật rằng bên trong con
đồng nát sắt vụn. Suýt chút nữa là con đã buộc
phải đến nhà hàng rửa bát rồi. Mẹ đừng hỏi nữa.”
Giang Linh cũng không phàn nàn, tròng mắt xoay
chuyên: “Con không tìm được việc làm, Kính Thiếu
Khanh không quan tâm đến sao?”
Trần Mộng Dao theo phản xạ phủi sạch quan hệ:
“Anh ấy bảo con đến chỗ anh ấy. Con không đi.
Con muốn dựa vào bản thân, không muốn anh ấy
hỗ trợ con! Chuyện của con xin mẹ đừng quản.
Đừng lo, không để mẹ nhịn đói đâu!”
Giang Lăng không hỏi nữa, tiếp tục gặm hạt dưa
xem kịch.
Trần Mộng Dao rũ vai đem bộ đồ ngủ đi vào phòng
tắm, chưa kịp cởi quần áo thì điện thoại di động
vang lên, cô dùng điện thoại di động vừa tắm vừa
hát, cho nên mang theo điện thoại di động, nhìn
thấy ID người gọi là Kính Thiếu Khanh, cảm giác
mệt mỏi của cô cả ngày không khỏi ít đi một chút,
giọng điệu của cô cũng ủ rũ: “Alo, anh còn chưa
ngủ sao?”
Ở bên kia điện thoại, Kính Thiếu Khanh đầy oán
khí: “Anh có thể ngủ sao? Em không phải lại xem
chiến lược tình yêu nhảm nhí nào đó trên Internet
nên cố tình lạnh nhạt với anh đó chứ? Anh ở một
mình trong căn phòng trống này thật sự không thể
chịu được, nếu em không gặp anh, anh sẽ bỏ theo
người khác đấy!”
Cô cười ra tiếng: “Ha ha… bớt đi. Em không xem
chiến lược nào cả. Em đang tìm việc làm. Hôm
nay em chạy suốt một ngày, kiệt sức chết em. Em
vừa về nhà tắm. Chuyện công việc còn chưa giải
quyết xong làm sao em có thể quản anh? Cưng
phòng không gối chiếc trước đi, chờ chị đây rảnh
rỗi sẽ sủng cưng.”
Vừa nghe tới là vì công việc, sự oán khí của Kính
Thiếu Khanh thậm chí còn lớn hơn: “Trước kia em
ở công ty anh làm rất tốt, tại sao bây giờ em không
thể tiếp tục quay về làm việc chứ? Nhất định phải
làm lung tung, anh không thể trả tiền cho em hay
sao? Ngày mai anh sẽ đến chỗ Đình Sâm. Em có
muốn đi cùng không? Nhân tiện em cũng có thể
xem qua Ôn Ngôn.”
Trần Mộng Dao không cần suy nghĩ đã đồng ý:
“Được thôi, em nhớ Tiểu Ngôn đến không chịu nồi
nữa, đúng lúc em có thể đến chơi với cậu ấy,ngày.
mai khi nào thì đi? Anh đặt vé máy bay chưa? Anh
gửi chuyến bay cho em, em đặt cùng một chuyền.”
Kính Thiều Khanh dùng máy tính kiểm tra thông tin
chuyến bay: “Sáng mai gửi thông tin CMND cho
anh, anh đặt chỗ cho em, mai anh đến đón.”
Trần Mộng Dao cũng không từ chối: “Được thôi,
vậy anh đặt chung nhé, sau này em chuyển khoản
tiền vé lại cho anh, em đi tắm trước, nói chuyện
sau.” Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, trong
phòng tắm không có điều hòa, lúc này cô đã quá
nóng, lại dính nhau nữa cô sẽ nóng đến chết mắt.
Kính Thiếu Khanh nhìn điện thoại vài giây, chuyển
tiền vé cho anh là có ý gì? Lần đầu tiên anh gặp
một người phụ nữ muốn phân rõ ràng mọi chuyện
với anh đến như vậy, những người phụ nữ trước
kia chỉ hận không thể móc sạch tiền trong ví anh,
Trần Mộng Dao còn không muốn đòi anh cả tiền
mua vé máy bay sao? Anh cảm thấy không vui,
ngược lại cảm thấy đó là một kiểu xa lánh, giống
như vẽ một ranh giới rõ ràng vậy.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước nay anh chưa
từng có, tim như bị kim châm vào, cứ như tim bị ai
đó nhéo nhéo, dù cố gắng thế nào cũng rất hụt
hãng.
Ngày hôm sau, anh có ý đến thẳng sân bay thay vì
đón Trần Mộng Dao, anh muốn xem liệu cô có nỗi
cơn tam bành với anh vì chỉ tiết nhỏ nhặt không
đáng có này hay không, người phụ nữ nào cũng
có lúc hành động như một đứa trẻ và có những
cảm xúc nhỏ nhặt, anh hy vọng cô cũng giống như
những người phụ nữ đó, nếu không trong trò chơi
tình cảm này, anh sẽ không tìm được cảm giác
cân bằng và tỏ ra bị động.
Trần Mộng Dao đến đúng giờ, không mang theo
hành lý, chỉ mang theo một túi hành lý nhỏ, cô mặc
một chiếc váy trắng, chân đi dép bệt thoải mái.
Trông cô tươi tỉnh và tâm trạng rất tốt. Khi nhìn
thấy anh, cô hoàn toàn không quan tâm đến việc
anh không ân cần đón cô, mỉm cười vẫy tay: “Em
đến rồi!”