Chương 649: Tiểu Đoàn Tử Bị Gắt Ngủ.
“Đúng rồi, tiếc nuối lắm.” Lâm Táp không cần nghĩ ngợi.
Đúng vậy, nhân sinh có thật nhiều tiếc nuối, thẳng đến kết thúc, cũng không kịp lắp đây.
Kính Thiếu Khanh đột nhiên nghiêm túc: “Cậu yên tâm, tôi theo đuổi được cô ấy, phóng đãng không bị trói buộc của tôi, đã sớm bị vứt đi khi thấy từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô ấy rồi. Quả thật tôi chưa từng thích ai như cô ấy, trươc khi gặp được cô ấy, tôi đều không nghĩ tới kết hôn. Cậu vẽ tiếp đi, cuối tuần mang cậu đi đạp thanh, tìm nơi mát mẻ hơn, bản thảo của cậu nhớ kỹ lưu cho tôi, tôi muốn… xem như kỷ niệm.”
Lâm Táp khẽ gật đầu: “Được.”
Thời gian đều trôi qua trong lúc lơ đãng, muốn bắt lấy, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian chạy đi.
Đảo mắt đến thứ sáu, Tiểu Đoàn Tử xuất viện trở về nhà, cậu nhóc vẫn vui tươi như thế, hoàn toàn không biết lần này dọa một trận lớn cho Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm.
Máy ngày nay Ôn Ngôn đều không ngủ ngon giấc chút nào, luôn luôn ngủ không đến hai giờ liền tỉnh, tự mình cho bú, thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, nghỉ ngơi vụn vặt không có bao nhiêu tác dụng, quằng thâm mắt cô đều hiện ra, phút đầu tiên về đến nhà, cô liền nằm ở trên giường lớn mềm mại không muốn thức dậy, lần đầu tiên phạm vào cố ky của Mục Đình Sâm, chưa tắm rửa đã đi ngủ.
Mục Đình Sâm tự nhiên không ghét, còn quan tâm đắp chăn mềm cho cô: “Mấy ngày nay em một mỏi rồi, ngủ một giấc đi, hôm nay anh không đến công ty, ở nhà chăm con, em yên tâm ngủ đi.”
Ôn Ngôn đưa tay về phía anh, anh đến gần cúi người nhìn cô, cô cười ôm lấy cổ anh, đặt trên môi anh một nụ hôn: “Vậy vất vả cho anh rồi, em ngủ trước đây.”
Anh mỉm cười: “Ư.”
Đến khi anh xuống lần, Ôn Ngôn còn chưa kịp đi gặp Chu Công điện thoại liền vang lên, cô cảm thấy nhân sinh thật gian nan quá… Thấy tên hiện là Trần Mộng Dao, cô ngeh máy: “Alo?
Tiểu Đoàn Tử vừa xuất viện, mình mệt mỏi muốn chết, đang & MÀ Tố Tin À ÔNG N2 T : muôn ngủ một giâc, cuôi tuân cậu trở vê sao?
Trần Mộng Dao biết việc Tiểu Đoàn Tử nhập viện: “Vất vả rồi, làm mẹ thật không dễ, con trai lớn của chúng ta nhất định không có việc gì, về sau nhất định khỏe mạnh trắng trắng mập mập. Mình đang muốn nói với cậu, buổi chiều mình sẽ về, mẹ của Kính Thiếu Khanh mời mình ăn cơm, đến ngày mai mình mới có thể đi thăm Tiểu Đoàn Tử. Cậu ngủ trước đi, không quấy rầy cậu, mình cũng tan làm đây.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động tắt máy, lúc này mới yên tâm ngủ.
Mặc dù Mục Đình Sâm không có quá nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, nhưng cũng có thể chăm sóc tốt cậu nhóc, huống chỉ còn có má Lưu làm trợ thủ. Chỉ là đột nhiên có điện thoại của công ty gọi, cần anh đến xử lí một chút, anh quả quyết mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty, má Lưu cũng đi cùng.
Người trong công ty cũng không phải lần đầu tiên gặp anh mang cậu nhóc đến, cũng từ chấn kinh ban đầu trở nên bình tĩnh rất nhiều, chỉ là trước mặt một người đàn ông mét tám mặc âu phục lại thò ra một cậu nhóc, loại tương phản đáng yêu này thật khiến người khác phải ngẳắng nhìn, nhịn không được suy nghĩ nhiều nhìn vài lần, nhất là một lớn một nhỏ đều lớn lên đều đáng chú ý.
Thư ký Đới Duy kích động nói cho anh biết: “Mục tổng, có miếng đất tốt! Là tư nhân ném ra, bởi vì nhu cầu cấp bách quay vòng vốn, người kia muốn kiếm nhuận bút lớn, đoán chừng cũng nghe phong phanh thấy Diệp Quân Tước muốn mua, cho nên mảnh đất này sẽ ở tình thế đấu thầu, động tác chúng ta phải nhanh!”
Mục Đình Sâm vừa nghe đến hai chữ “đấu thầu” đã cảm thấy không ổn, trận hội đấu thầu này Diệp Quân Tước bên kia hơn phân nửa cũng sẽ nghe được phong phanh, muốn lấy được đất từ trong tay Diệp Quân Tước, nhất định phải dốc hét vốn liếng, anh không thể cái gì đều không cân nhắc. Nhưng vừa nghĩ tới trước đó bị Diệp Quân Tước đoạt mắt hai lần, anh đã cảm thấy trong lòng có cục tức nuốt không trôi: “Mảnh đất này, chỉ cần Diệp Quân Tước gọi giá, chúng ta liền chơi đến cùng.”
Đới Duy lập tức cũng cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, muốn có cảm giác nở mày nở mặt: “Được! Hội đấu thầu hai giờ bắt đầu, tôi đi chuẩn bị!”
Buổi chiều, đến hội đấu thầu, Tiểu Đoàn Tử ngủ thiếp đi, Mục Đình Sâm để má Lưu ở trong xe ôm nó, trường hợp nghiêm túc như vậy, cũng không thích hợp mang đứa nhỏ theo chung.
Anh suy đoán không sai, Diệp Quân Tước quả nhiên tới, vẫn là A Trạch vào sân, Diệp Quân Tước ở trong xe chờ lấy.
Lần này hội đấu thầu rõ ràng là tranh chấp hai bên, không có chuyện của người khác, Mục Đình Sâm ngay từ đầu đã kêu giá người bên ngoài liền không dám kêu, chỉ có một thủ hạ của Diệp Quân Tước là A Trạch theo một tay. Anh nhìn A Trạch, tiếp tục tăng giá, trên mặt không có toát ra bắt kỳ tâm tình gì.
Anh không phải kiểu nóng nảy, nếu như Diệp Quân Tước lợi dụng anh xả giận đem giá đất tăng cao lên, sau đó lại nhường cho anh, đó không nghỉ ngờ gì là anh bị gài bẫy, nếu là giá cả tăng quá định mức, anh cũng sẽ từ bỏ.
Mấy vòng kế tiếp, giá cả đã tăng đến nỗi trong mắt người khác là “giá trên trời, người chủ trì sắp cầm microphone không vững. Thời điểm Mục Đình Sâm gọi giá trên trời, A Trạch tận lực quăng ánh mắt mỉa mai về phía anh, đôi mắt anh hơi trầm xuống, ngay lúc người ngoài cho rằng anh định tăng giá tiếp, anh nói: “Tôi từ bỏ.”
A Trạch tựa hồ có chút kinh ngạc, Mục Đình Sâm không để ý, đứng dậy trực tiếp rời khỏi hội trường.
Mảnh đất này, tới tay với cái giá cao như vậy thật không dáng, Diệp Quân Tước muốn thì cứ lấy đi.
Lúc anh trở lại xe, Tiêu Đoàn Tử đã tỉnh, khóc đến nước mắt rưng rưng. Má Lưu rất bất đắc dĩ: “Tiểu thiếu gia mỗi lần tỉnh ngủ đều chỉ muốn cậu và phu nhân, tôi dỗ mãi cậu ấy vẫn cứ gắt ngủ.”
Mục Đình Sâm đưa tay ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng: “Không sao, để tôi dỗ.”
Lúc này, Diệp Quân Tước lái xe đi qua, anh do dự một chút, mở cửa số xe ra.
Diệp Quân Tước hạ cửa xe xuống nhìn anh, trong mắt còn vài phần trêu tức: “Tôi còn tưởng rằng anh muốn đấu đến cùng với tôi, nếu anh muốn mảnh đất này, có thể trực tiếp mở miệng, tôi không tranh với anh.”
Anh lạnh giọng nói: “Diệp tổng thích xem người khác cúi đầu như thế sao? Anh tìm nhằm đối tượng rồi, không có một mảnh đất, Mục thị cũng không sụp đổ, chúc mừng Diệp tổng vui vẻ xách được một khối giá trên trời.”
Diệp Quân Tước vẻ ngoài là đang cười, đáy mắt lại bắn ra ý lạnh âm u, là mảnh đất tiêu không đáng bao nhiêu tiền của anh ta, anh ta xem như lại thắng Mục Đình Sâm một lần. Vậy mà hiện tại Mục Đình Sâm coi anh ta làm đồ ngốc, anh ta đương nhiên tức giận, chỉ là không thể biểu lộ ra, ai xù lông trước, người đấy thua.
Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử giãy giụa, lộ ra khuân mặt nhỏ nhắn ở cửa xe, giống như hiếu kì muốn xem ai đang nói chuyện cùng bố mình vậy. Diệp Quân Tước thoáng khẽ giật mình, đứa nhỏ này thật đáng yêu hơn người lớn biết bao, bộ dáng làm cho người khác không thể chán ghét. Anh ta nhìn Tiểu Đoàn Tử cười nhạt một tiếng, lập tức kéo cửa xe lên rời đi.
A Trạch có chút lo lắng: “Thiếu gia, cậu mua đất thế này, ông cụ bên kia bắt đầu hỏi thăm rồi, hôm nay vừa gọi qua điện thoại đến, hỏi cậu đến cùng muốn làm gì… nói… nói Diệp gia có tiền cũng không thẻ…”
Diệp Quân Tước phản ứng bình thản nhắm mắt, tựa ở xe ngồi nhắm mắt dưỡng thần: “Hiện tại tôi là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, toàn bộ quyền lực đều ở trong tay tôi, tôi muốn làm gì, ông ta quản không được.”