Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 415: Đồ Ngủ.

Trần Mộng Dao giận dữ trợn mắt nhìn Mục Đình Sâm,
cảm thấy kỳ quái, Mục Đình Sâm ngắng đầu nhìn, Ôn
Ngôn vội vàng đẩy Trần Mộng Dao vào phòng bếp:

“Cậu đi phụ trước đi!”

Đột nhiên, điện thoại di động của Kính Thiếu Khanh
trên bàn trà trong phòng khách kêu lên, Mục Đình
Sâm rất tự nhiên nghe điện thoại giúp anh. Giọng nói
của Hạ Lam truyền đến với âm lượng không nhỏ:
“Tiểu tử con, sao lại tiêu một trăm vạn? Mẹ không
nghe nói công ty gần đây cần tiền, tiêu đâu rồi? Đừng

nói là lại làm chuyện không đứng đắn rồi chứ?”

Mục Đình Sâm di chuyển điện thoại một chút, cảm
thấy màng nhĩ không thoải mái: “Dì, là cháu, Mục Đình
Sâm. Thiếu Khanh đang bận. Chuyện này cháu có
biết. Không phải tiêu xài hoang phí đâu ạ, dì yên tâm.
Cậu ấy cũng không phải một đứa trẻ nữa, một trăm

vạn cũng không nhiều.”

Hạ Lam nghe thấy giọng của Mục Đình Sâm, giọng

Sâm à… Được rồi, có cháu canh chừng dì yên tâm rồi.

Bây giờ không phải nó với Trần Mộng Dao vẫn tốt đó
sao? Dì chỉ sợ nó lại ở ngoài tìm mấy đứa con gái
không ra thể thống gì, dì bình thường không coi được
nó. Cháu với nó quan hệ tốt, giúp dì để ý nó một chút.
Cháu lập gia đình rồi, nó vẫn chưa nghiêm chỉnh gì
cả. Là dì cho nó, chứ bình thường cũng không quan

tâm nó tiêu tiền.”

Thương lượng xong Hạ Lam vui vẻ cúp điện thoại,
Mục Đình Sâm đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt
ôn nhu của Ôn Ngôn, anh có chút kinh ngạc: “Nhìn

anh làm gì vậy? Trên mặt anh có cái gì sao?”

Ôn Ngôn có chút không tự nhiên, nhìn đi chỗ khác:
“Không phải, tôi chỉ nghĩ anh nói dối trưởng bối mà có
thể không đỏ mặt không thở gấp, đến mắt cũng không

chớp một cái…”

Nói đến trưởng bối, Mục Đình Sâm thuận miệng hỏi:

“Gần đây mẹ em tìm em sao?”

Sắc mặt Ôn Ngôn vô thức trở nên lạnh lùng: “Không có.

Nói xong cô quay người đi vào bếp.

Một lúc sau, cô bị Trần Mộng Dao và Kính Thiếu
Khanh đẩy trở lại phòng khách: “Cậu nghỉ ngơi đi, tụi

mình nấu cơm được rồi.”

Ôn Ngôn không hiểu ý của hai người này, Trần Mộng
Dao là muốn cô và Mục Đình Sâm giải quyết chuyện
“đứa bé”. Tại sao Kính Thiếu Khanh lại nhúng tay
vào? Cô không muốn ngồi với Mục Đình Sâm nói
những chuyện không đâu vào đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, cô
dọn dẹp vệ sinh trong nhà một lượt. Khi lau đến gần
Mục Đình Sâm, anh rất tự nhiên nhắc chân lên: “Em

không thể nghỉ một lát sao?”

Cô liếc anh một cái: “Tôi không rảnh được. Quần áo
trong máy giặt cũng giặt sắp xong rồi. Tôi đi phơi. Anh

giúp tôi giặt giẻ lau rồi cất đi.”

Vẻ mặt Mục Đình Sâm có chút kỳ quái, anh chưa từng
làm qua chuyện này, Ôn Ngôn lại dám sai anh! Nhưng

cơ thể anh lại rất thành thật, đến từ chối còn chưa nói

ra đã cầm lấy câu lau nhà đi vào nhà tắm, lập tức

hoàn thành nhiệm vụ cô giao. Anh còn chưa hiểu

được bản thân rốt cuộc bị trúng cái gì nữa…

“Chuyện lạ vui vẻ hòa thuận” cứ như thế cho tới khi
bữa ăn được dọn ra, Kính Thiếu Khanh cầm đũa lên
việc đầu tiên là gắp thức ăn vào trong bát Trần Mộng

Dao: “Đây, món em thích ăn, thử xem.”

Trần Mộng Dao ngọt ngào ném thử mùi vị của các
món: “Không tệ, tài nấu nướng của anh vẫn giỏi như
vậy, em thật sự lo lắng sau này anh sẽ nuôi em mập,

rồi lại chán ghét em.”

Kính Thiếu Khanh không chút ngại ngùng nói những
lời buồn nôn: “Không đâu, anh chỉ muốn nuôi em mập
lên, mập đến mức người khác không thèm, như vậy
mới không có ai tranh giành với anh. Anh không bao
giờ chê em mập, tự tay nuôi em mập anh mới mãn nguyện.”

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đồng thời rùng mình, toàn
thân nổi da gà, vẫn chưa đụng đũa đã ăn no cẩu lương.

Nhìn thấy sự “chán ghét” trong ánh mắt của hai người,

Kính Thiếu Khanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá
Mục Đình Sâm một cái dưới gầm bàn. Mục Đình Sâm
ngộ ý, học theo bộ dạng của Kính Thiếu Khanh gắp
thức ăn cho Ôn Ngôn, nhưng những lời sến sẩm kia
thì thốt không nên lời. Thân thể Ôn Ngôn cứng đờ,
cứng nhắc lùa cơm trong chén, nhưng không đụng
đến thức ăn Mục Đình Sâm gắp cho. Anh cau mày:

“Anh đâu có hạ độc em…”

Kính Thiếu Khanh thầm nói trong lòng tên này hết
thuốc chữa rồi, đã nói mưa dầm thấm đất, anh biểu
hiện tốt như vậy, tại sao Mục Đình Sâm lại không học được?

Sau khi Trần Mộng Dao ăn no, đặt đũa xuống, Kính
Thiếu Khanh thừa dịp hành động, kéo cô đi: “Không
còn sớm nữa, chúng ta về khách sạn trước đi. Đình
Sâm, cậu giúp chị dâu dọn dẹp bát đĩa nhé. Chuyện

nhỏ này khẳng định không làm khó được cậu rồi!”

Trần Mộng Dao não vẫn chưa phản ứng kịp: “Anh làm

sao vậy? Chưa tới tám giờ đã muốn về. Cho em nói

chuyện với Tiểu Ngôn nữa chứ…”

Giọng nói của cô nhanh chóng bị cắt đứt, Kính Thiếu
Khanh thấp giọng nói: “Em ngốc hả? Để hai người
đóng cửa nói chuyện với nhau. Chúng ta đừng làm

bóng đèn nữa, mau đi thôi.”

Trần Mộng Dao hiểu ra: “À à à… Em biết rồi, anh nói
sớm đi, không nhắc em trước, làm sao em biết anh

đang nghĩ gì?”

Kính Thiếu Khanh muốn nói là anh điên cuồng nháy
mắt cô cũng không hiểu, chỉ số IQ của cô chỉ có thể
nói rõ ràng, không thể ngầm lĩnh ngộ, nhưng lại không
dám nói ra, nếu nói ra rồi không tránh được một trận đòn.

Trên đường trở về khách sạn, anh gửi một tin nhắn
cho Mục Đình Sâm: “Đình Sâm, tôi đã tạo cơ hội cho
cậu rồi. Cậu phải nắm chặt lấy nó đó. Phụ nữ mà,
muốn nắm được trái tim, trước tiên phải có được thể

xác của họ, cậu hiểu không? Tôi tin cậu có thể!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK