Chương 41: Mục Đình Sâm Thích
Lời của Trần Hàm khiến Ôn Ngôn không hiểu
chuyện gì, chẳng muốn để ý nữa, đi thẳng tới chỗ
làm việc. Đuôi mắt thấy Trần Hàm vẫn đứng im
không rời đi, cô bực dọc mắt tập trung, hoàn toàn
không có cách nào tập trung làm việc.
Trải qua một hồi vật lộn như vậy, bức bản thảo
thiết kế váy cưới trên tay cô cả ngày chẳng có chút
tiến triển, đến buổi tối cô không thể không đi
quanh mò các mẫu thiết kế mà tìm linh cảm. cả
đầu chỉ nghĩ tới chuyện thông báo kết hôn của
Mục Đình Sâm. Bây giờ, ánh mắt người trong
công ty nhìn cô đều là lạ, những sự xem thường
và bài xích khi trước đều trở thành cần thận từng li
từng tí một, chí ít không dám động vào cô nữa.
Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, Mục
Đình Sâm sẽ thích váy cưới có phong cách như.
thế nào? Bát kể là thế nào, bản thảo cuối cùng vẫn
phải lọt vào mắt anh mới ồn, thế thì phải dựa theo
sự yêu thích của anh
Cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra là anh thích kiều
như thế nào, mãi đến lúc tan tầm vẫn còn đang kẹt
dí ở bản thiết kế váy cưới.
Lúc quay lại biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm đã đi
ngủ từ sớm rồi.
Ôn Ngôn tắm rửa xong nằm lên giường, trong lòng
cứ trăn trở, trằn trọc xoay người mãi không thể
ngủ được.
Lần thứ n cô vươn mình dậy, giọng nói của Mục
Đình Sâm đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì thì
nói đi.”
Người cô cứng đờ, ngay cả hơi thỏ cũng ngưng
lại, tuy rằng giọng điệu của anh chẳng nghe ra có
vẻ gì là tức giận, nhưng cô vẫn chưa dám tủy tiện
nhúc nhích.
Hai giây sau lúc cô láy lại tinh thần, tìm cơ hội hỏi:
“Anh cảm thấy váy cưới hoàn mỹ nhất là kiểu như
thế nào?”
Anh không đáp ngay, lúc cô cho rằng anh sẽ
không trả lời, anh lại mở miệng: “Thiếu nữ ngây
thơ, dáng vẻ cô dâu mới ngại ngùng, dũng khí trao
gửi bản thân mình cho một người đàn ông, ôm đầy
ước mơ với tương lai tốt đẹp, những thứ này
không chỉ thể hiện trên một con người, một bộ
quần áo, một chiếc váy cưới, cũng có thể nói
thành lời.”
Ôn Ngôn suy nghĩ cần thận lời anh nói, bỗng nhiên
thấy mệt rã rời, mí mắt sụp xuống, ngay lập tức
ngủ đi mất.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy, Mục Đình Sâm còn
chưa tỉnh.
Nghĩ lại hai hôm nay dường như anh đều dậy rất
muộn, ngủ thì lại rất sớm, như thế này không
giống nếp sống trước đây của anh, cô không khỏi
nghĩ anh bị bệnh, do dự mãi, đưa tay sờ trán của
anh.
Nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay không hề quá giới
hạn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm theo bản
năng, ngay lúc cô định rút tay về, Mục Đình Sâm
bỗng nhiên mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật
mình, nói lắp: “Tôi tôi… tôi nghĩ là anh bị ốm chưa
khỏi… Tôi đi trước đây!”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cô, Mục Đình
Sâm ngắn ra, lập tức nhắm hai mắt lại, anh chỉ
đơn giản là mất ngủ thôi…
Đến công ty, Ôn Ngôn đem vài điểm tối qua Mục
Đình Sâm nói kết hợp lên bản thiết kế váy cưới,
mặc dù là dùng cách lí giải của cá nhân cô nhưng
vẫn mong là anh sẽ đồng tình, dù sao anh phải gật
đầu thì đơn này mới coi là xong.
Dưới cường độ tăng ca liên tục ba ngày trời, bản
thảo cuối cùng đã ra, lần này Lâm Táp chú ý hơn,
không bảo Ôn Ngôn đi giao bản thảo, đổi thành
quản lý Lý Lệ.
Bản thảo đưa tới nơi, toàn bộ người của bên thiết
kế không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn bắt
đầu run lẫy bẩy, lỡ đâu bản thảo lại bị trả về, bọn
họ khỏi cần nghĩ tới kì nghỉ lần này nữal
Tòa nhà tập đoàn họ Mục.
Mục Đình Sâm mở xem bản thảo Lý Lệ vừa mới
đưa tới, nói có vẻ thuận miệng: “Lần trước người
đưa bản thảo tới không phải là cô.”
Lý Lệ khẽ mỉm cười: “Đúng, giám đốc Lâm của
chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này với giám
đốc Mục, sợ lại xảy ra sự có, vì vậy bảo tôi tới.”
Nhanh chóng, động tác lật xem của Mục Đình Sâm
dừng lại, tầm mắt dừng ở trên bản thiết kế váy
cưới, trực giác nói cho anh biết, bản thảo này là do
tay Ôn Ngôn làm ra.
“Duyệt.” Anh tiện tay đặt bản thảo sang một bên,
nói thản nhiên.
Lý Lệ khẽ vuốt cằm: “Nếu không còn việc gì khác,
tôi đi trước.”
Lý Lệ vừa về tới công ty, người của bộ phận thiết
kế liền quây lại: “Thế nào rồi quản lý Lý? Có qua
không?”
Lý Lệ không đáp, đi thẳng vào văn phòng tổng
giám đốc, lúc trông thấy Lâm Táp, cô ta mới mở
miệng: “Qua rồi giám đốc Lâm.”
Lâm Táp không thấy bát ngờ chút nào: “Được, bảo
lao công quét dọn vệ sinh công ty sạch sẽ, có thể
nghỉ sớm rồi không cần chờ tới lúc tan tầm.”
Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ bộ phận thiết ké đều
hoan hô vui vẻ, chỉ có Ôn Ngôn ngồi ở chỗ không
hề tham dự vào đó.
Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi tới phòng vệ sinh, soi
gương để dặm lại son phán, che đi đôi môi màu
xám xịt, đỡ cho lúc về nhà Mục Đình Sâm thấy cô
mà phiền lòng.
Đột nhiên, trong nhà vệ sinh bên cạnh truyền ra
tiếng người nói chuyện: “Tôi thấy là Ôn Ngôn ép
buộc Mục Đình Sâm công bố chuyện kết hôn chứ
gì? Từ đầu tới cuối Mục Đình Sâm cũng chẳng thể
hiện ra có quen biết gì với cô ta, thậm chí lúc cô ta
tới đưa bản thảo còn bị bác bỏ, tôi vô cùng hoài
nghỉ vì cô ta nên mới hỏng chuyện, cũng chẳng
phải vấn đề ở chỗ bản thảo, không thì sao lần này
quản lý Lý đưa bản thảo đi là không sao nữa rồi?
Thật không biết cô ta dùng thủ đoạn gì bò lên
giường Mục Đình Sâm…”
Một người khác tiếp lời nói: “Tôi cũng hiếu kì đấy,
lúc biết quan hệ của cô ta và Mục Đình Sâm tôi
còn sợ hết hồn, sau đó lên mạng tra thử, cũng
cảm thấy kì lạ, người ta nuôi dưỡng cô ta nhiều
năm như vậy, mỗi ngày đều sống chung dưới một
mái nhà, ở chùa ăn lộc Phật có hiểu chưa? Dùng
bừa chút thủ đoạn, lại bức ép một chút, Mục Đình
Sâm là người tốt như vậy, nhát định sẽ bó tay chịu
trói. Chuyện tình một đêm của cô ta và tam thiếu
nhà họ Thẩm, Mục Đình Sâm mà đối tốt với cô ta
mới lạ, đáng đời!”
“Đúng vậy đúng vậy đáy, người như thế mà lại có
thể kết hôn với Mục Đình Sâm, đúng là ông trời
không co mắt! Cô ta mà xứng?!”
“Bây giờ trèo càng cao thì lúc ngã càng đau,
không tin chúng ta chờ xem, người giống như cô
ta không có kết quả gì tốt lành đâu! Hại chúng ta
tăng ca mệt tới sắp điên, nếu không nghỉ, tôi đã
chỉnh cô ta ra trò! Nhìn dáng vẻ cô ta bình thường
im lặng ít nói, đúng là giả trư ăn hổI”
Ôn Ngôn không muốn biết là ai đang nói, trước khi
hai người họ đi ra, cô rời khỏi phòng vệ sinh trước.
Trên đường về, cô mua cóc trà sữa thêm đây trân
châu, một cốc ấm áp cầm ở trên tay, xua tan đi hơi
lạnh giá ngày đông.
Không biết nghe ai từng cường điệu, lúc tâm trạng
không tốt, uống cốc trà sữa sẽ thấy vui lên.
Đi ra từ tiệm trà sữa, đi chẳng bao xa đã bị một
chiếc Royce Rolls canh trước mặt bắt dừng lại, cô
đứng thẳng tại chỗ không hề né tránh, dám lái xe
như vậy, chỉ có Trần Nặc, hơn nữa là tình huống
khi ấi Mùc Đình Sâm “xúi giục”, đây không phải lần
đầu tiên, cô vốn dĩ không thấy sợ hãi.
Ôn Ngôn mở cửa xe sau ngồi vào, thuận miệng
chào hỏi: “Anh cũng tan làm sớm vậy à?”
Mục Đình Sâm không đáp lời cô, nhắm mắt dưỡng
thần, ngón tay khớp xương rõ ràng vòng ở trước
người, thu lại vài nét lạnh lùng.
Ôn Ngôn không ngại bị lơ, chí ít hôm nay không
cần phải bắt xe về nhà.
Trà sữa theo ống hút chảy vào khoang miệng, mùi
vị ngọt ngọt từ môi cô tràn ra ngoài.
Trần Nặc ngồi ở chỗ lái có hơi hoảng hốt, ông ta
muốn nhắc Ôn Ngôn đừng uống trà sữa trong xe,
Mục Đình Sâm rất ghét trong xe lưu lại mùi, nhưng
đến giờ Mục Đình Sâm cũng không hé răng…
Cuối cùng, Mục Đình Sâm đánh hơi được mùi trà
sữa, hơi chau mày: “Cái gì vậy?”
Ôn Ngôn cả mặt ngây thơ nhìn anh: “Trà sữa
đấy…”
Anh không đáp, chỉ mở mắt khế nhìn cô.
Đầu cô bỗng nhiên nhảy số, đưa trà sữa đặt bên
môi anh: “Anh… uống tí không?”