Chương 724: Tình Mẹ Dạt Dào
Sắc mặt của Khúc Thanh Ca có chút biến đổi, trên gương mặt thanh tú đã có chút trắng bệch: “Chẳng phải chúng ta đã nói qua về chuyện này rồi sao? Em sẽ không bỏ đứa con đi, nếu anh không muốn nhận nó thì em sẽ nói với tất cả mọi người rằng đứa con này không phải của anh. Dù sao cũng là bản thân anh tự đội nón xanh mà thôi, chẳng sao cả, đúng không?”
Anh ta điều khiển chiếc xe lăn quay người lại nhìn cô: “Tại sao phải giữ lại đứa bé này? Bây giò tôi không muốn có con, sau này hãng tính.”
Cô kiên trì: “Đây là đứa con đầu tiên của em, em phải giữ lại.
Loại chuyện này không phải một mình anh nói được là được, có phải anh nên trưng cầu ý kiến của em trước không? Anh có thể đừng ích kỷ như vậy được không? Đây là một sinh mạng, là con của… hai chúng ta, sao có thể nói bỏ là bỏ?” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô đã có chút nghẹn ngào và run rấy.
Nội tâm của cô luôn kỳ vọng vào sự dịu dàng mà Diệp Quân Tước dành cho cô, cho dù chỉ là một chút cũng được. Thật sự cô không thể hiểu, cho dù không yêu cô nhưng tại sao anh ta có thể tuyệt tình tước đi sinh mạng của đứa con ruột thịt? Anh ta muốn đối xử với cô thế nào cũng được nhưng sự tuyệt tình mà anh ta dành cho đứa bé khiến cô cực kỳ thất vọng.
Tầm mắt của Diệp Quân Tước rơi trên bụng nhỏ bằng phẳng của cô, nơi đó chứa đựng một sinh mạng nhỏ. Anh ta không thể tưởng tượng ra cảnh một đứa bé ra đời, đứa bé của anh ta…
Anh ta biết rõ việc sinh con với người mình không yêu sẽ không có kết quả tốt đẹp. Cũng giống như mẹ ruột của anh ta, bà cũng chưa từng được yêu thương. Nếu như bố Mục yêu mẹ của anh ta thì sẽ không dẫn đến kết cục như vậy, không phải sao?
Nghĩ đến đây, anh ta càng kiên quyết: “Bỏ đứa con đi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tôi sẽ đối xử với cô thật tốt, cho cô một cuộc hôn nhân trong mơ. Chỉ cần… cô phá bỏ cái thai này đi.”
Khúc Thanh Ca không nhìn rõ những tâm tư phức tạp đằng sau đôi đồng tử sâu thẳm của anh ta. Rõ ràng bản thân đang vô cùng tuyệt vọng nhưng cô lại lừa mình dối người để ôm lấy một tia hy vọng, có thể thật sự anh ta không muốn có con vào thời điểm này chăng? Anh ta còn trẻ, sau này muốn có con vẫn được nên cô cũng không cần khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng vì chuyện này đi?
Sau một lúc đấu tranh nội tâm thì cô cũng thỏa hiệp: “Được, em đáp ứng anh phá bỏ đứa bé này. Nhưng mà… anh phải nói cho em biết khi nào anh muốn có con. Em không muốn một cuộc sống không con cái, anh cũng biết là gia tộc của hai bên đều phải có người kế thừa mà.”
Chỉ cần hiện tại cô chịu bỏ đi đứa con thì Diệp Quân Tước không ngại dùng đến những lời nói giả dối: “Sau ba năm đi, hiện giờ còn quá sớm. Cô đợi tôi ba năm, được không?”
Lúc nói ra những lời này, anh ta cố tình lộ ra sự dịu dàng để trông càng có sức thuyết phục.
Khúc Thanh Ca gật đầu: “Được, em hơi mệt nên đi nghỉ ngơi trước đây, ngày mai mới đến bệnh viện. Em muốn anh đi cùng em, có được không?”
Anh ta vươn tay về phía cô, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô: “Được.”
Chập tối, tại Mục trạch.
Kính Thiếu Khanh đứng trước xe hút xong một điều thuốc, đợi mùi thuốc lá đã hoàn toàn vơi đi mới hút sâu một hơi, chuẩn bị bước vào. Anh sợ Trần Mộng Dao sẽ ngửi ra được mùi thuốc trên người anh nên anh cố tình nhai một viên kẹo cao su.
Sau khi bước vào cửa, anh dâng lên một bó hoa và đồ ngọt rồi quỳ một chân xuống: “Dao Dao, anh sai rồi. Em về nhà với anh đi.”
Trần Mộng Dao ôm lấy đầu gối ngồi trên sô pha, cô liếc nhìn anh rồi nói: “Sau một ngày một đêm thì tỉnh ngủ rồi à? Quyết định đến dỗ dành em rồi? Anh vẫn chưa trả lời em rằng anh ở sau lưng em qua lại với bao nhiêu cô đấy. Nếu anh nói ra sự thật thì chúng ta còn có thể nói chuyện, nếu anh gạt em thì đừng nói gì nữa.”
Anh nhìn sang Ôn Ngôn cầu cứu, Ôn Ngôn đang bé Tiểu Đoàn Tử nhún nhún vai tỏ vẻ đành chịu. Anh chỉ còn nước nhận mệnh: “Anh không có, thật đấy. Tối qua là lần đầu tiên anh dẫn phụ nữ tham gia yến tiệc và không làm gì khác. Anh không quen biết người phụ nữ kia, anh nhờ bạn bè dùng tiền “thuê”
bạn gái tạm thời thôi. Đến phương thức liên lạc anh còn không lưu lại đây này, anh và Muc Đình Sâm mỗi người đều có một cô mà. Nếu em cảm thấy anh và Mục Đình Sâm bao che cho nhau thì có thể hỏi người phụ nữ tên Tự Như Linh. Cô ta làm trong công ty của Mục Đình Sâm, em không tin thì cứ hỏi cô ta.”
“Đình Sâm ái ngại nên mới để Tự Như Linh làm bạn gái tạm thời của anh, người phụ nữ còn lại đứng bên cạnh anh là người đi cùng Đình Sâm, thật đấy! Lúc đó vừa vào cửa thì anh đã dẫn theo hai người phụ nữ rồi, lúc đó anh vẫn chưa gặp được Đình Sâm thì bị người ta chụp lén rồi. Em nên nghi ngờ người gửi hình cho em có mưu đồ bắt chính mới đúng.”
Qua một ngày một đêm nên lửa giận của Trần Mộng Dao đã nhỏ dần rồi, cộng thêm những gì Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm nói thì ít nhiều gì cô cũng tin tưởng Kính Thiếu Khanh hơn: “Thật sao? Anh có biết trong thời kỳ mang thai em rất mất cảm giác an toàn không? Chỉ cần anh vừa rời khỏi tầm mắt của em thì em sẽ sợ hãi. Sau này anh lúc nào cũng phải ở trước mặt em, cho dù một mình đi làm việc thì anh cũng phải chia sẻ định vị qua điện thoại với em. Nếu anh cảm thấy ổn thì em sẽ cho qua chuyện này. Còn nữa, sau này không được giấu em bắt cứ chuyện gì.”
Chỉ cần lúc này Trần Mộng Dao hết giận thì điều kiện gì Kính Thiếu Khanh cũng đáp ứng: “Được, anh đồng ý, nói được sẽ làm được. Vậy… thưa tổ tông, chúng ta có thể về nhà chưa?”
Trần Mộng Dao giành lấy bó hoa trên tay anh, khóe môi mang theo sự yêu thích. Có người phụ nữ nào không thích hoa cơ chứ: “Khoan đã, cũng đến đây rồi thì ăn chực một bữa đi. Anh gỡ hộp điểm tâm ra cho em đi, một lát mới đến giờ cơm nhưng giờ em hơi đói rồi.”
Kính Thiếu Khanh không dám có chút chậm trễ mà phục vụ tận tình. Tiểu Đoàn Tử nhìn vào hộp điểm tâm mà nước bọt bắt đầu chảy ra ngoài, Ôn Ngôn lập tức bế nó đi: “Con còn chưa mọc đủ răng nên không thể ăn những thứ đó đâu. Đợi con lớn rồi mới ăn thỏa thích nhé.”
Thế nhưng Tiêu Đoàn Tử không đồng ý, cẳng tay cẳng chân nhỏ nhắn bắt đầu vùng vẫy rồi “oa” một tiếng gào khóc. Lúc này Ôn Ngôn hơi khó xử nhưng Trần Mộng Dao rất tự nhiên dùng chiếc thìa múc một miếng bánh thật nhỏ, đưa đến tận miệng của Tiểu Đoàn Tử: “Cho thằng bé ăn chút đi, nó cũng khóc rồi.
Mình đang mang thai mà còn ăn được, Tiểu Đoàn Tử cũng nửa tuổi rồi mà chưa được ăn thử sao? Ăn ít một chút là được rồi.”
Đứa bé được ăn món ngon liền nín khóc, miệng đều dính đầy bánh ngọt. Căn bản là ăn đến không thể ngừng lại.
Ôn Ngôn có chút sụp đổ: “Quá ngọt rồi, không được ăn quá nhiều đâu. Cậu xem, bây giờ nó không chịu dừng lại rồi.”
Trần Mộng Dao càng đút càng hăng: “Không dừng lại được thì sao nào? Bánh ngọt của chỗ này không ngán đâu, cứ cho nó ăn một chút đi. Dù sao cũng đâu phải ăn thường xuyên, làm mẹ như cậu cũng quá nhẫn tâm rồi.”
Kính Thiếu Khanh trêu đùa: “Bây giờ em còn chưa sinh con mà đã dạt dào tình mẹ rồi sao? Anh còn nghỉ ngờ sau này cái gì em cũng đút cho con ăn, nên vẫn là nghe lời mẹ anh mà giao con cho bà chăm đi.”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng nói chuyện, đúng là em tha thứ cho anh rồi nhưng vẫn chưa qua thời gian trừng phạt đâu. Mấy hôm nay anh phải thành thật đi, nếu không thì em sẽ rất tức giận đấy.”
Kính Thiếu Khanh ngậm miệng rồi lên lầu tìm Mục Đình Sâm.
Nói đúng hơn là anh muốn hút thuốc.
Sau khi bước vào thư phòng, anh châm một điều thuốc lên hút.
Nghiện thuốc lá là một thói quen không tốt, nếu muốn cưỡng ép bản thân bỏ thuốc cũng rất dễ dàng, chỉ cần anh đủ kiên quyết là được. Nhưng một khi hút vào một hơi lúc phiền muộn thì không thể dừng lại được nữa.
Mục Đình Sâm vội vã mở cửa số cho thoáng khí: “Cậu muốn chết à? Đợi một lát Ôn Ngôn cho rằng tôi là người hút thuốc thì giết chết tôi luôn đấy!”