Chương 182: Khoảng Cách Thế Hệ Quá Lớn
Ôn Ngôn đưa cho cô một ly nước đá: “Cậu uống nước, làm mát chút đã.
Có đồ ăn ngon đương nhiên sẽ nhớ đến cậu rồi, cũng như cái gì cậu cũng nghĩ đến mình vậy.
” Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Cậu nói như vậy.
thật là làm mình ngượng ngùng quá.
Đúng rồi, cậu cùng Mục Đình Sâm thế nào rồi? Lần trước mình đã dốc hết sức lực giúp cậu ngăn Khương Nghiên Nghiên không để cho cô ta vào công ty, mình cũng không vừa mắt người phụ nữ đó, thật không biết xấu hỏi!” Trong lòng Ôn Ngôn có chút cảm động: “Mình biết cảm ơn cậu, Dao Dao.
Nhưng mà.
Mình cùng Mục Đình Sâm cũng cứ như vậy! Anh ấy mấy ngày nay đều ở tại chỗ của mình, giúp mình chăm sóc Bánh Trôi, không có chuyện gì còn đấu miệng với nhau, mình hoài nghi mình với anh ấy trời sinh tương khắc, tính cách không hợp, cũng có lẽ là bởi vì khoảng cách thế hệ, dù sao anh ấy cũng lớn hơn mình mười tuổi.
” Trần Mộng Dao xua tay nói: “Cái gì mà khoảng cách thế hệ quá lớn tính cách không hợp chứ, cậu có nhằm không! Khương Nghiên Nghiên so với cậu còn nhỏ tuổi hơn, làm sao lại trơ trến muốn cướp người đàn ông của cậu chứ? Là nguyên nhân do cậu, cậu không hiểu được làm sao nắm được trái tim người đàn ông, đương nhiên, cũng phải xem người đàn ông này có đáng giá để cậu giữ lấy hay không.
Anh ta bằng lòng hạ mình giúp cậu chiếu cố Bánh Trôi không tệ nha, anh ra là ai chứ, Mục Đình Sâm đó, không phải người đàn ông bình thường đâu, vì giúp cậu chăm sóc một con mèo, chen chúc với cậu trong căn nhà nhỏ, cái này không phải là đều vì cậu hay sao? Đầu óc anh ta cũng không có vấn đề.
” Nghĩ buổi tối ám muội hôm trước, gương mặt Ôn Ngôn nhịn không được lại đỏ ửng, hạ thấp giọng hỏi: “Dao Dao, trước kia lúc cậu thích Triển Trì, nhìn ánh mắt của anh ta, vào lúc khoảng cách hai người rất gần, có cảm xúc kỳ quái nào không?” Trần Mộng Dao tỉ mỉ nghĩ lại rồi nói: “Cậu nói sẽ không phải là đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhiệt độ đột nhiên nóng lên, tiếp đến liền hôn nhau đó chứ? Đó chính là cảm giác điện giật, cậu sẽ cảm giác được trong lòng đập rộn lên, chính là trái tim nhảy loạn không ngừng, làm sao cũng không bình tĩnh được, trong đầu trống rỗng, mắt đi năng lực suy nghĩ, mặc kệ đối phương làm gì cậu, cậu đều làm không ra bất kỳ phản kháng nào cả, chỉ có thể mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
Đây chính là có cảm giác với anh ta.
Cảm giác thích lẫn nhau.
.
.
Thôi bỏ đi, tình cảm của mình còn không hiểu rõ, còn phổ cập kiến thức gì cho cậu cơ chứ, Triển Trì nếu như thích mình, cũng sẽ không cùng mình đi đến bước này, là do mình có cảm giác sai, cảm giác đập loạn này cũng chỉ có mình có.
” Ôn Ngôn nghe được như lọt vào trong sương mù, cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không hề cảm thấy mình sẽ thích Mục Đình Sâm, đối với cô mà nói nó quá hoang đường.
Lúc này, Kính Thiếu Khanh đem đồ ăn bước vào, mặc bộ quần áo vest sang trọng đóng vai người phục vụ, rất tự nhiên lại gần họ.
Trần Mộng Dao chột dạ cúi thấp đầu xuống, cô còn chưa quên những lời nói khùng điên lần trước đã bị anh nghe thấy, hại cô đi làm hay tan làm đều phải trốn anh, nếu không phải vì bữa ăn này, cô mới không tới đây! “Trần Mộng Dao, sao không dám nhìn tôi? Là sợ đột nhiên có cảm giác “tim đập rộn ràng” sao?” Kính Thiếu Khanh nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của hai người, nhịn không được chế giễu.
“Hừ…
Tôi lại có cảm giác điện giật với anh sao? Nhằm rồi…
” Trần Mộng Dao bị anh trọc ghẹo, không phục ngẳng đầu nhìn về phía anh, vào lúc bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của cô như dừng lại, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, người đàn ông này thật đẹp trai! Nhất là lúc cười lên, lại càng hút hồn, khiến người ta không thể rời ánh mắt.
Cô cũng không có ngốc, không muốn mát mặt đến không còn mặt mũi nào nhìn ai, cố gắng ép cảm giác si mê này xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rời ánh mắt đi “Nhanh lên mang thức ăn lên một chút, đợi chút nữa Tiểu Ngôn đói bụng rồi.
” Kính Thiếu Khanh học theo bộ dạng người phục vụ bưng đồ ăn xong nói: “Vâng…
lập tức tới ngay.
” Chờ anh vừa đi, Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Làm bạn bình thường mà nói, Kính Thiếu Khanh người này không có tật xấu, nhưng để làm người yêu, mình cũng không dễ giúp cậu khảo sát, cậu cũng không phải chưa có yêu, tự mình suy nghĩ là tốt nhát.
” Trần Mộng Dao cùng tựa như thấy quỷ: “Cậu nói linh tinh gì vậy? Ngay cả cậu cũng thấy ánh mắt mình nhìn anh ta “đập loạn” sao? Muốn có điện liền có điện, khi nhà mình chưa phá sản mình đã quen anh ta, lần đầu tiên gặp mặt liền đụng phải xe của anh ta, khi đó anh ta giúp mình đánh mấy tên lưu manh Khương Nghiên Nghiên tìm đến, thời điểm đó thật đẹp trai chết người.
Nhưng lúc đó mình và Triển Trì chưa có chia tay, không có khả năng có cảm giác đối với anh ta, hiện tại sao.
đều là những chuyện qua rồi, mình cũng không còn cảm giác loạn nhịp rồi.
” Ôn Ngôn vốn chỉ là nói đùa, cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa.
Đợi Kính Thiếu Khanh mang các món ăn lên xong, cô nói: “Anh bận rộn đến bây giờ cũng chưa ăn cơm đúng không? hay là cùng chúng tôi ăn cơm đi?” Kính Thiếu Khanh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống: “Tôi đây sẽ không từ chối, nói thật cũng rất mệt mỏi, không dễ dàng mới đến thứ bảy không phải đi làm, còn bị Đình Sâm gọi tới nấu cơm cho cô, nói cái gì mà đầu bếp như tôi cậu ấy mới không lo lắng, cần phải tự tay tôi làm, hừ.
thật ước ao như cô vậy có người lo lắng cho.
” Gương mặt Ôn Ngôn lại đỏ bừng, cái gì mà có người lo lắng cho chứ? Cô lại không có cảm giác Mục Đình Sâm lo cho cô, cái này cũng không trách cô, từ nhỏ đến lớn Mục Đình Sâm đối với phương thức dạy dỗ cô đã khiến cho cô đã sớm chết lặng không phân biệt được cảm giác anh dành cho cô là gì.
Trần Mộng Dao từ trước đến nay không thích cảm giác lúng túng, quyết tâm đem chuyện buồn chán vứt lại phía sau, tiếp lời nói: “Đúng vậy, mình cũng ước ao có người lo lắng cho mình như vậy, nếu như Mục Đình Sâm toàn tâm toàn ý đối với cậu thì tốt rồi.”