Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 214: Tôi Không Muốn Nhìn Thấy Anh.

Trong phòng bệnh, một đêm yên tĩnh u buôn, anh không chợp mắt lấy một lúc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Ngôn từ từ mở mắt, nhưng sắc mặt lại tái nhợt bởi vì đau sau tác dụng của thuốc mê, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Thời điểm nhìn thấy anh, cô giật mình: “Con…” Anh mắp mé môi khẽ nói: “Không sao, chúng ta không cần con nữa, em không sao là tốt rồi.” Cô chậm rãi thở phộc ra một hơi, tình huống xảy ra đột ngột trong bữa cơm tối hôm qua, lúc đó cô đã biết là sẽ không thể giữ được đứa bé, nhưng không ngờ rằng nó lại xảy ra đột ngột như vậy, cô vốn cho rằng có thể yên tâm chờ hai thiên thần bé nhỏ ra đời, không ngờ rằng cuối cùng vẫn…

“Tại sao vậy? Tại sao lại thành như vậy? Trước đó không phải là vẫn tốt sao? Tôi không ăn đồ linh tinh, càng không làm những chuyện không nên làm…” Cô

tự lẫm bẩm, ánh mắt trống rỗng, như người máy hồn, làm người khác thấy mà đau lòng.

“Thể chất của em không cho phép mang thai lần nữa, cũng là sơ suất của tôi, không nên để em mang thai lần nữa. Lần sảy thai đầu, tử cung của em bị thương…” Nói đến đây, anh ngừng câu chuyện, không muốn nhắc đến cái tên Khương Nghiên Nghiên trước mặt cô.

Ôn Ngôn quay đầu đi, nước mắt chảy dài trên khóe mắt: “Khương Nghiên Nghiên, tôi đã làm cái gì mà khiến cô ta trả thù tôi như thế này? Cả đời này tôi không có khả năng sinh con nữa đúng không? Rõ ràng… tôi chẳng làm gì cả.” Đúng vậy, ngay từ đầu cô đã không làm gì Khương Nghiên Nghiên cả,

Chưa bao giờ là lỗi của cô.

Mục Đình Sâm đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm: “Uống chút nước đi.” Cô không nhúc nhích: “Bọn nhỏ là con gái đúng không? Anh nhìn thấy chúng

Chưa? Giống anh hay là giống tôi?”

Nói đến đây, cô lại giống như nghĩ ra điều gì đó: “Anh… nên nhân cơ hội này làm xét nghiệm AND, ít nhất có thể xác định bọn trẻ là con của anh.” Có lẽ là do đêm qua không chợp mắt, anh cảm thấy đối mắt có chút chua xót: “Tôi thấy rồi, bọn trẻ… giống em, rất xinh đẹp. Không nên nói những lời như vậy, việc gì phải làm xét nghiệm DNA, con là của tôi.

Không nên như vậy…” Cô đột nhiên cười phá lên: “Anh muốn tôi phải làm sao? Tại sao các người đều không chịu buông tha cho tôi? Anh không chịu buông tha tôi Khương Nghiên Nghiên cũng không chịu buông tha cho tôi, cho dù là tôi nợ anh, nhưng tôi không nợ Khương Nghiên Nghiên, anh còn muốn tôi phải làm sao?”

Đúng vậy, cô đang giận cá chém thớt, nhưng anh và Khương Nghiên Nghiên có mối quan hệ mập mờ, không minh bạch, thậm chí lúc cô bị hại sinh non lần đầu anh còn bao che cho Khương Nghiên Nghiên, còn giúp Khương gia giải quyết mối nguy, trên lý thuyết mà nói, anh đang dung túng, anh là đồng lõa! Anh không nói chuyện, giữ nguyên động tác đưa nước cho cô.

Một lúc sau, cô lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Anh ngoan ngoãn xoay người rời đi, gọi điện thoại cho má Lưu: “Đến bệnh viện chăm sóc cô ấy, đừng để bát kì ai đến gần… ngoại trừ Trần Mộng Dao.” Anh không về Mục trạch mà trực tiếp lái xe đến công ty, tự mình lái xe không gọi Trần Nặc, ngay cả dưới tình trạng lái xe mệt mỏi một đêm không chợp mắt, anh vẫn có thể tập trung tỉnh thần, chỉ là sự u ám trong mắt nói lên tâm trạng của anh ngay lúc này.

Chưa từng nói đến chuyện rút vốn, vậy mà đột nhiên lại đưa ra quyết định như vậy, cô ta thậm chí còn

Chưa chuẩn bị tâm lí.

Đáy mắt ánh lộ ra sự lạnh lẽo: “Đừng gọi tôi như vậy, Ôn Ngôn nhà chúng tôi không thừa nhận đứa em gái như cô. Tôi còn có việc, mời các người rời khỏi đây.” Nói xong anh băng qua bọn họ tiến vào tòa nhà, ra hiệu cho nhân viên bảo an ở cửa ngăn người lại.

Khương Quân Thành ngã ngồi trên đất, trời sập rồi, ông ta căn bản không kham nổi: “Nghiên Nghiên… gọi điện thoại cho mẹ con, mau lên!” Khương Nghiên Nghiên vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Trần Hàm: “Mẹ, không biết tại sao Mục Đình Sâm đột nhiên lại quyết định rút vốn, nếu như vậy công ty nhà chúng ta không có cách nào để tiếp tục hoạt động, mẹ nghĩ cách đi.”

Giọng nói của Trần Hàm truyền ra từ trong điện thoại, giọng nói rất lạnh nhạt: “Khương Nghiên Nghiên, đừng có dùng giọng điệu ra lệnh cho tôi, tôi không nợ Khương gia. Chuyện Mục Đình Sâm rút vốn tôi không biết, cũng không quản được, công ty là của Khương gia các người, các người nên học cách tự mình giải quyết, nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.” Khương Nghiên Nghiên khó chịu gầm gừ: “Trần Hàm! Sao mẹ lại tuyệt tình như vậy! Con là con gái của mẹ, mẹ không quan tâm đến sống chết của bó, lẽ nào cũng không quan tâm đến sống chét của con sao?”

“Là trong mắt các người chỉ có bản thân các người, từ trước đến nay không có tôi, lúc xảy ra chuyện mới nhớ đến tôi, tôi sống vì các người nửa đời người rồi, cũng đã đến lúc nên sống vì mình.” Cuộc gọi vừa kết thúc, Khương Nghiên Nghiên đập mạnh điện thoại xuống đất: “Bà ta không quan tâm đến chúng ta! Sao con lại có người mẹ như vậy chứ! Nhất định là Ôn Ngôn, nhất định là Ôn Ngôn nói với anh Đình Sâm cái gì đó, bằng không anh Đình Sâm làm sao có thẻ đột

nhiên rút vốn chứ? Con phải đến tìm con tiện nhân Ôn Ngôn đó tính sổ! Nhân tiện lấy lại số tiền và căn nhà Trần Hàm đã cho cô ta, đó là thứ thuộc về Khương gia chúng ta, cô ta không có tư cách lấy đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK