Chương 437: Cháu Yêu Cô Áy, Vậy Là Đủ.
Về đến căn hộ, anh vừa vào cửa đã đụng ngay gối
ôm, bà cụ nằm trên sofa tức giận hừ mũi: “Không có
bản lĩnh hầu hạ tôi, giữ tôi ở đây làm chi?”
Con ngươi Mục Đình Sâm trầm xuống vài phần, trong
lòng thầm nhủ máy lần: “Dù sao đây cũng là bà nội
của Ôn Ngôn.”
Anh cũng phải gọi một tiếng bà nội, không thể tức giận…
Anh nhặt chiếc gối trên sàn lên bước tới sofa: “Tôi đỡ
bà vào phòng tắm.”
Hai tay của bà cụ không chút khách khí khóa chặt cổ
anh, cả người treo trên người anh: “Tiểu tử nhà cậu
rắn chắc đó, cậu không phải là ly hôn với Ôn Ngôn rồi
sao? Sao lại tới nịnh bợ thế?”
Đầu óc Mục Đình Sâm quay cuồng: “Chưa ly hôn… Cô
ấy vẫn là vợ tôi. Là do tôi đã làm chuyện xấu, mới
khiến cô ấy tức giận.”
Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Chuyện xấu gì?
Quá trớn rồi? Đàn ông có tiền các cậu đều là cái tính
này. Không hiểu chuyện của chính mình, vậy ôm đồm
tôi sống làm gì? Tôi ở đây trong nhà một mình suốt cả
ngày. Đến một người để nói chuyện cũng không có,
uống miếng nước cũng phải đợi nửa ngày.”
Mục Đình Sâm không giải thích quá nhiều, anh chỉ
muốn giải quyết nhanh chóng những rắc rồi trước mắt,
có lẽ anh có thể tưởng tượng được Ôn Ngôn lúc nào
cũng phải đối mặt với một bà già như vậy mệt biết bao nhiêu.
Trên thực tế, bà cụ không hoàn toàn bắt động, ít nhất
sau khi bà được đưa vào phòng tắm, mọi việc đều do
bà tự làm, sau khi thu dọn mọi thứ xong, mới gọi Mục
Đình Sâm đưa bà trở lại ghế sofa. Mục Đình Sâm mơ
hồ phát giác ra điều gì đó: “Bà không muốn ở lại chỗ
Ngôn Ngôn phải không? Vậy nên mới cố ý gây khó dễ.”
Bà cụ nhàn nhạt nhìn anh: “Không hồ danh là người
làm ăn lớn, đầu óc đủ thông minh. Ôn Ngôn không nợ
tôi, còn trẻ như vậy, kéo theo một bà già như tôi làm
gì? Nó với bố nó lòng dạ tốt bụng như nhau, dù khi
xưa tôi không đứng ra đưa nó đi, vậy mà nó vẫn giữ
tôi ở lại. Trong lòng tôi hỗ thẹn, sao dám nhận lòng
phụng dưỡng của nó?”
Mục Đình Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà là bà nội
của cô ấy, về phương diện phụng dưỡng là nên làm,
bà không cần phải suy nghĩ nhiều. Mục gia tôi cũng
nuôi được bà. Chỉ là cô ấy bây giờ không muốn quay
lại với tôi… giữa tôi và cô ấy không chỉ vì đổ vỡ tình
cảm mới dẫn đến chuyện như bây giờ. Nếu bà muốn
tốt cho cô ấy, thì khuyên cô ấy về với tôi. Đến lúc ấy
Mục gia có bao nhiêu là người giúp việc, bà cứ việc sai bảo.”
Bà cụ có chút hoài nghỉ thái độ của anh: “Khi đó vụ tai
nạn máy bay náo loạn lớn như vậy. Đáng lẽ cậu nên
hận chúng tôi mới đúng? Sao lại hoàn toàn ngược lại?
Tôi nói ra cũng không sợ cậu chê cười, chỉ sợ bồi
thường Mục gia nhà cậu, nên lúc đầu không đưa Ôn
Ngôn đi. Ôn Ngôn nói… vụ tai nạn năm ấy, bố nó không có tội?”
Mục Đình Sâm khẽ cau mày: “Chuyện quá khứ chỉ là
quá khứ. Tôi yêu cô ấy, vậy là đủ. Mà… mọi người thật
sự không nợ Mục gia.”
Anh không muốn nói ra nguyên nhân thực sự, bà cụ
nhìn ra được, cũng không ép hỏi: “Cậu không phải
muốn Ôn Ngôn trở về Mục gia với cậu sao? Tôi không
định nửa đời còn lại dựa dẫm vào các người nuôi
dưỡng. Trước khi chân tôi khỏi bệnh, tôi cũng không
có cách nào bỏ đi được. Trước đó, để tôi thử xem, có
thể để nó quay lại Mục gia là tốt nhất, con gái ở trên
thế giới này, ai mà không muốn vào nhà Mục gia?
Nửa đời còn lại cơm no áo ấm, muốn gì được đó.”
Đề Đô
Trong giờ nghỉ trưa, Trần Mộng Dao đeo cái chụp mắt,
ôm gối chữ U rồi dựa vào ghế văn phòng chợp mắt,
thời gian còn lại trong ngày chủ yếu dựa vào thời gian
nghỉ ngơi buồi trưa, không ngủ trưa sẽ không còn sức
lực để đi làm vào buổi chiều.
Toàn bộ khu vực văn phòng vốn đang yên tĩnh, mọi
người đều ăn ý cùng nhau nghỉ trưa, tuy nhiên, một số
người lại chậm chạp quay lại sau bữa trưa, lại còn nói
chuyện, chính là tạp âm của thế giới yên tĩnh, làm cho
người khác khó chịu.
Trần Mộng Dao không nói lời nào, mặc dù cảm thấy
bực bội, nhưng cô vẫn hiểu ý nghĩa của câu súng bắn
chim đầu đàn, vừa mới đến, cô không thể gây chuyện.
Đột nhiên, những lời khó nghe bay vào tai cô: “Tôi đã
tận mắt nhìn thấy. Người ta một thực tập sinh mới
đến, vẫn còn chưa chính thức, đã xách một chiếc túi
sáu con só, bình thường nhìn thì cũng nghiêm túc đó,
ai mà biết có phải được người khác bao nuôi hay không?”
“Thật sao? Đều là “kim tiền hậu thuẫn” rồi, còn đến
đây làm việc làm gì? Ngoan ngoãn làm chim hoàng
yến không tốt sao? Cần tới đây để giúp tụi mình chạy việc sao?”
“Làm sao? Đồng tình với nó à? Cho nó chạy việc vặt
thì sao? Biết ngay nó là loại người như vậy, cho nên
tôi mới yên tâm thoải mái sai bảo nó. Tôi chỉ muốn nó
biết, nó là bảo bối trước mặt đàn ông, còn ở công ty,
nó chỉ là người sai vặt.”
Cho dù Trần Mộng Dao có ngu ngốc đến đâu cũng
biết đang thảo luận về mình, tiếng của một trong số họ
rõ ràng là Kiều Hi đã gây khó dễ với cô. Có thể nhẫn
nại nhưng không thể nhẫn nhục, Kính Thiếu Khanh
nhà cô chỗ nào giống người có thể nuôi chim hoàng yến?
Cô chủ ý ho khan hai tiếng, cuộc nói chuyện giữa Kiều
Hi và những người khác đột ngột dừng lại, nhưng
cũng chỉ dừng một chút, sau đó hạ âm lượng tiếp tục
thảo luận: “Nghe thì nghe thôi, dám làm còn không
cho người ta nói? Kiểu người tác phong bắt chính này
chính là làm xấu đi không khí công ty, sớm rời đi mới đúng!”
“Được rồi, đừng nói nữa, những cái này nói riêng
được rồi.”
“Chính là muốn nói trước mặt nó đó, nếu không nó
còn tưởng là chúng ta nói xấu sau lưng nó? Nó chột
dạ không dám cãi nhau với chúng ta, nếu không nó
nghe thấy đã nhảy dựng lên rồi.”