Chương 119: Sao Băng Rơi Xuống.
Mạc Ninh nhún vai: “Nếu như hôm nay tôi không
nghe thấy lời anh ấy nói khi bị cô chọc tức đến
phát điên, tôi sẽ không tin anh ấy thích cô đâu.
Nếu anh ấy không thích cô thì tôi sẽ tranh thủ,
nhưng bây giờ không giống nữa rồi, cuốc của tôi
không thể vung xuống được nữa, tôi cũng chẳng
vui vẻ mấy với việc đào góc tường người khác. Cô
cũng có bản lĩnh đấy, có thể biến một người đàn
ông dịu dàng như như thiên thần ép thành ác quỷ,
vỗ tay khen cô luôn.”
“Ò, hai con đang nói gì vậy? Đến đây, Ngôn Ngôn,
Mạc Ninh, ăn chút hoa quả đi” Má Lưu đột nhiên
bước tới, chắc bà nghe được Mạc Ninh nói nên
đột nhiên bỏ đi thành kiến với Mạc Ninh.
Mạc Ninh cũng cảm nhận được, rất tự nhiên nhận
lấy đĩa trái cây: “Dạ má Lưu, má để xuống đây đi ạ.
Má Lưu đặt dĩa trái cây xuống, nhìn Ôn Ngôn: “Ôn
Ngôn, thiếu gia đang giận lắm đấy, hay là con…
thôi quên đi, lần nào má khuyên cũng chẳng có ích
gì, con cứng đầu mà thiếu gia cũng cứng đầu, hai
người bọn con cứng đầu y như nhau”
Ôn Ngôn cúi đầu không nói gì, đột nhiên cô bị Mạc
Ninh nhét một miếng đào vàng vào miệng, cô hơi
không quen khi bị người khác đút ăn, vẻ mặt cứng
đờ nói lời cảm ơn, nhưng Mạc Ninh lại vui vẻ cười:
“Ôn Ngôn, hồi nhỏ tôi xấu lắm, tôi học chung với
Đình Sâm từ mẫu giáo đến tiểu học, khi đó tôi là
vịt con xấu xí còn anh áy lại là hoàng tử, cô có biết
khoảng cách đó không? Dấu gì, anh ấy cũng là
người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ suốt bao nhiêu
năm từ khi còn nhỏ, cô không thể nói cô ra máy lời
không yêu anh ấy được, tôi không nỡ nhìn anh ấy
bị hắt hủi…”
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Trong một khoảng khắc, Ôn Ngôn thấy rõ ánh lấp
lánh nơi khóe mắt Mạc Ninh, đó là nước mắt, hệt
như sao băng sáng lấp lánh rơi xuống.
Đến tối Mục Đình Sâm lại rời đi, lần này Mạc Ninh
không đi theo anh nữa, cũng không ai biết anh đi
đâu. Một giờ sáng, Ôn Ngôn bị Mạc Ninh đánh
thức: “Đình Sâm còn chưa về, cô không lo lắng sao?”
Ôn Ngôn ngái ngủ nói: “Sao cô lại giống má Lưu
thế? Anh ta già rồi, còn có thể đi lạc sao? Tôi
không quản được anh ta, cô tìm tôi cũng vô dụng…”
Mạc Ninh sốt sắng, ở lại trên giường cô không
chịu đi: “Cô gọi điện cho anh ấy chưa? Chưa thì tôi
có thể gọi, néu tôi ra ngoài tìm được anh ấy, có thể
anh ấy đang uống rượu uống say rồi cũng nên, tôi
lại đưa anh ấy khách sạn, tôi không tin cô không
nổi điên!”
Ôn Ngôn bị cô ầm ï đến nỗi hết cách phải lấy điện
thoại ra gọi cho Mục Đình Sâm, điện thoại thông
một lúc lâu nhưng không ai trả lời, cô vừa định bỏ
cuộc thì giọng Kính Thiếu Khanh bát lực truyền ra
từ ống nghe: “Alo… tôi là Kính Thiếu Thanh đây,
chị dâu, chị còn biết gọi điện hỏi thăm sao? Cậu ấy
uống nhiều quá không muốn về, đang ở chỗ tôi
này, cô có muốn tới đón không?”
Quả nhiên là anh đang uống rượu… Ôn Ngôn có
chút hoảng hốt: “Không, cứ để anh ta ở chỗ anh
đi, phiền phức.”
Cúp điện thoại, cô lại nằm xuống: “Cô về ngủ đi,
đêm nay anh ta không về, anh ta ở cùng Kính
Thiếu Khanh.”
Mạc Ninh tức giận “đá” vào mông cô rồi trở về phòng.
Ngày hôm sau Ôn Ngôn vừa đến công ty ngồi
xuống, Lý Ly đột nhiên nói với cô: “Tới văn phòng
đi, Lâm tổng tìm cô.”
Cô đáp lời rồi bước tới văn phòng gõ cửa, đột
nhiên nghe thấy giọng Lâm Táp nói chuyện điện
thoại: “Các người còn muốn tôi làm gì nữa? Năm
xưa bảo tôi tiếp nhận công ty Phi Dược vừa mới
phá sản, các người đã hỏi qua ý kiến của tôi
chưa? Bây giờ tôi hao tốn tâm huyết gầy dựng lên,
câu đầu của bà lại bảo tôi nhượng công ty cho anh
hai? Dựa vào cái gì chứ? Tôi là con rơi của Lâm
gia sao? Không phải con ruột của bà ư? Tôi không
muốn nói nữa, cứ như vậy đi!”
Cúp điện thoại xong, cô gõ cửa, Lâm Táp đã ổn
định lại cảm xúc: “Mời vào.”
Cô vờ như không nghe thấy gì, mở cửa bước vào:
“Lâm tổng, gọi tôi có chuyện gì vậy?”
Lâm Táp dù đã kiềm chế được cảm xúc nhưng
vẫn cười không nồi, sắc mặt anh có chút nặng nè:
“Ừm… phiền cô đến công ty của Đình Sâm nhờ
anh ấy ký mấy bản hợp đồng. Máy hợp đồng này
cần hơi gấp, gần đây công ty phải tăng ca, như
sức khỏe cô chưa khỏe thì khỏi tăng ca cũng
được. Đây là quyết định tạm thời của tôi… không
làm được, chẳng bao lâu công ty sẽ đổi sếp, tôi
cũng không quản lý được… trước lúc đó tôi phải
nhanh chóng kiếm một khoản lợi đã.”
Ôn Ngôn gật đầu, cầm tài liệu trở lại văn phòng,
thu dọn xong xuôi liền đi thẳng xuống lầu, bắt taxi
đến tòa nhà tập đoàn Mục thị.
Cô cũng tự giác cởi giày, dùng chân trần bước
lên sàn. Thư ký của Mục Đình Sâm, Ngải Lệ, ngăn
cô lại bên ngoài văn phòng: “Vui lòng đợi một lát,
tôi thông báo cho tổng giám đốc một chút.”
Rất nhanh, Ngải Lệ nhận được Mục Đình Sâm cho
phép: “Mời vào.”
Ôn Ngôn bước vào, Mục Đình Sâm đang cúi đầu
viết gì đó, dáng vẻ anh tập trung khiến người ta
không thể rời mắt. Cô lấy lại bình tỉnh, đặt tập tài
liệu lên bàn anh: “Mục tổng, tôi là nhân viên của
công ty thiết kế Phi Dược, mời anh xem qua tài
liệu ạ.”
Mục Đình Sâm nghiêng người liếc nhìn tài liệu,
không có ý định để ý đến, thấy cô đi chân trần, anh
khẽ cau mày, cầm lấy văn kiện trực tiếp ký lên rồi
ném cho cô: “Cô có thể đi được rồi.”
Từ đầu đến cuối anh thậm chí không nhìn cô,
trong suốt quá trình anh có vẻ mát kiên nhẫn, như
thể sự hiện diện của cô khiến anh rất khó chịu. Cô
chọt nghĩ đến những gì Mạc Ninh nói đêm qua,
nếu Mục Đình Sâm chỉ coi cô như một món đồ
chơi, tại sao anh lại đi uống rượu sau khi họ cãi
nhau? Anh say đến mức cuối cùng vẫn ở lại nhà
Kính Thiếu Khanh, nếu chỉ là món đồ mua vui, hà
tất gì phải tức giận vì cô? Không phải anh nên thờ
ơ mới đúng sao?
Nghĩ đến đây không hiểu sao cô muốn kiểm chứng
thử, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay anh về ăn cơm
không? Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy…”
Bàn tay cầm bút của Mục Đình Sâm cứng đờ, lạnh
lùng ngắng đầu nhìn cô: “Bỏ thuốc rồi, rượu cũng
cám luôn? Tôi không phải loại đàn ông tốt không
dính đến rượu thuốc, cô hy vọng cao rồi.”
Đúng vậy, anh đã cai thuốc vì cô, hôm qua lúc
Thẩm Giới hỏi, nhất thời cô không nghĩ ra quá
nhiều chỉ tiết, nhưng bây giờ nhớ đến, cảm giác cứ
là lạ…
Một khi đã muốn thăm dò cô lại càng muốn đi sâu
hơn: “Những gì anh nói tối hôm qua có phải là sự
thật không? Trong mắt anh, tôi còn chẳng phải là
người nhà mà chỉ là đồ chơi thôi sao…”
Anh dùng sức ném cây bút trên tay vào ống đựng
bút, vẻ mặt xấu đến tột độ: “Đây là công ty, chỉ nói
chuyện làm ăn, đừng khiến tôi hối hận khi ký
những hợp đồng vừa rồi.”
Cô vội vàng thu dọn hợp đồng rồi quay lưng bỏ đi
vì sợ anh sẽ hối hận, cô không muốn cá nhân
mình ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, rốt cuộc
cũng không thăm dò được gì…
Buổi chiều công ty mở họp, buổi tối mọi người đều
ở lại tăng ca, Ôn Ngôn biết Lâm Táp hiện tại rất
khó khăn, anh rất nóng lòng muốn ký những hợp
đồng này để tối đa hóa lợi ích trước khi giao công
ty cho người khác, mặc dù Lâm Táp không yêu
cầu cô tăng ca nhưng cô vẫn ở lại, cô không muốn
được đối xử khác biệt, cô cũng không phải là cô
em gái yếu ớt của Lâm Táp.