Chương 817:
Chuông báo động trong lòng Mục Đình Sâm reo lên: “Hai người đừng nói là muốn bỏ cả hai đứa nhỏ lại cho anh nhé? Anh sẽ điên đấy! Không được phép ra ngoài!”
Ôn Ngôn không phải là hạng người ngoan ngoãn: “Chúng em sẽ về sớm thôi, dù sao anh cũng không đi ra ngoài, trông một chút thì có gì chứ? Một người là con của anh, người kia là con trai anh em anh, vất vả cho anh rồi.”
Nói xong cô vắt chân lên cổ chạy, Mục Đình Sâm nghẹn họng lời từ chối, anh chưa từng trông hai đứa trẻ cùng một lúc, nếu hai đứa nhỏ đột nhiên tỉnh dậy, nghĩ thôi cũng đã thấy là một ác mộng…
Trên đường đi ra ngoài, Trần Mộng Dao vừa lắc người theo tiếng nhạc nỗ vừa điều khiển xe: “Trước đây ở với con trên xe mình không dám làm càn, đột nhiên mình cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, Mục Đình Sâm cũng có ngày hôm nay!”
Ôn Ngôn chỉ mỉm cười không nói lời nào, cô tự hỏi khi hai đứa trẻ dậy Mục Đình Sâm sẽ luống cuống đến mức nào, rồi liệu anh có hung hăng gọi cô về nhà hay không.
Điều khiến họ ngạc nhiên là sau khi ra ngoài hơn ba tiếng, Mục Đình Sâm vẫn không có động tĩnh gì. Trần Mộng Dao có chút đứng ngồi không yên: “Không phải chứ? Con trai mình sẽ không ngủ lâu như vậy, thức dậy nó sẽ khóc đòi bú, sao Mục Đình Sâm không có động tĩnh gì vậy?”
Ôn Ngôn cũng không rõ tình huống: “Có lẽ…. má Lưu đã giúp anh ấy dỗ rồi, nếu không bây giờ chúng ta về đi?”
Trân Mộng Dao thật sự lo lăng, chỉ có thể tạm thời dừng việc mua sắm.
Quay trở về Mục trạch, tầng dưới im ắng, Trần Mộng Dao đặt “chiến tích” có được từ việc mua sắm xuống, chạy lon ton lên lầu, ngay khi mở cửa phòng ngủ, cô ấy im bặt, cũng không tiến lên nữa.
Ôn Ngôn đi theo nhìn, Mục Đình Sâm đang đứng trước nôi ôm Tiểu Đoàn Tử trêu chọc con trai của Trần Mộng Dao, cuối cùng Tiểu Đoàn Tử cũng không còn “thù địch” gì với anh chàng nhỏ bé kia nữa, còn cẩn thận đưa tay sờ mặt anh chàng nhỏ bé kia, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú.
Nhìn cảnh này, nói Mục Đình Sâm là một vú em siêu đẳng cũng không ngoa, có thể ổn định cả hai đứa nhỏ, không hề nhờ má Lưu giúp đỡ, điều đáng kinh ngạc nhất là con trai của Trần Mộng Dao đã thực sự nằm xuống mà không khóc ở giai đoạn mà thằng bé hay khóc nhiều nhát.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của họ, Mục Đình Sâm giận dữ nói: “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đưa con trai đi đi, hai đứa nó dậy lâu lắm rồi, anh đổi đi đổi lại ôm dỗ ít nhất 1 tiếng rồi đấy.”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, bế con lên thơm một ngụm: “Cậu cả Mục, vất vả cho anh rồi, nhưng hiện tại có thể làm phiền anh tránh ra một chút không? Đã đến lúc con trai tôi phải bú mẹ, một lát là xong thôi.”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Đúng vậy, đúng như cậu nghĩ, mình cũng tự mua một bộ.”
Ôn Ngôn cả người đều không ổn: “Tự mình lấy về mặc đi, mình không muốn đâu. Cậu thích vui vẻ với Kính Thiếu Khanh, nhưng mình và Mục Đình Sâm không có sở thích đó.”
Khi Trần Mộng Dao rời đi, cô ấy không những không mang đồ đi mà còn cố ý nhắc Mục Đình Sâm: “Tôi có mua một bộ quần áo cho Tiểu Ngôn, buổi tối nhớ bảo cậu ấy mặc cho anh xem.”
Mục Đình Sâm có chút không hiểu: “Quần áo gì mà mặc buổi tối?”
Trần Mộng Dao cười không nói mà chỉ cười có chút hèn mọn.
Ôn Ngôn hận không thể một cước đá cô ấy tới chân trời: “Cậu đi nhanh lên đi! Trên đường lái xe chậm chút.”
Khi xe của Trần Mộng Dao lái đi, Mục Đình Sâm quay lại hỏi Ôn Ngôn: “Cô ấy mua quần áo gì cho em vậy? Tại sao lại phải mặc vào ban đêm?”
Ôn Ngôn xấu hỏ: “Không có gì đâu, anh cũng đừng tò mò.”
Mục Đình Sâm từ trước đến nay đều không chờ đợi biết câu trả lời từ người khác, anh tự mình lấy quần áo ra muốn tìm hiểu, khi nhìn thấy ‘hình ảnh thật: của bộ quần áo, cái mặt mo của anh không khỏi đỏ bừng, lại nhét vào trong túi.
Đến tối, đợi Tiêu Đoàn Tử ngủ say, Mục Đình Sâm lấy bộ đồ ra: “Hay là em mặc thử đi…”
Ôn Ngôn dứt khoát từ chối: “Em không muốn! Đừng nói với em là anh cũng muốn vậy nhé!”
Anh xích lại gần quấy lấy cô: “Thử một chút cũng không có gì mã…
Trong lòng cô có 10..
lời từ chối, sau một hồi bị anh đay nghiền, cô vẫn thỏa hiệp.
Cô thấy rõ cổ họng của Mục Đình Sâm cử động, anh chưa bao giờ rời mắt khỏi cô.
Đêm nay được định sẵn lại là một đêm điên rồ.
Hải Thành, Khúc gia.
A Trạch ở một bên thu dọn hành lý, còn Diệp Quân Tước ngồi trước bàn trang điểm của Khúc Thanh Ca không nói lời nào.
Sắc mặt của Khúc Thanh Ca không dễ nhìn lắm: “Ông nội không giục anh về, sao anh lại đi vội vàng như vậy chứ?”
Diệp Quân Tước lạnh nhạt nói: “Anh đã ở đây lâu rồi, bên em chắc cũng đủ. Hoặc em đi với anh đi.”
Khúc Thanh Ca do dự, cô biết rất rõ thái độ của Diệp Quân Tước đối với mình, cô thật sự không thoải mái khi để bụng to đi đến đề đô, thà ở lại nhà đẻ của mình, cô vốn tưởng Diệp Quân Tước ở với cô lâu như vậy, có thể đợi đến khi cô sinh nở rồi cùng nhau đi đế đô, không ngờ anh còn chưa bàn tới, liền đặt vé đêm nay.
Người có tâm không cần giữ, người vô tâm giữ chẳng được.
Sau khi cố gắng hiểu sự thật này, cô mỉm cười: “Bỏ đi, tự anh đi đi, dù sao em cũng không giữ được anh.”
Diệp Quân Tước nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nói: “Gần đến giờ rồi, A Trạch, cậu chuẩn bị xong chưa? Đi được rồi đấy.”
A Trạch kiểm tra hành lý: “Chà, gần xong rồi.”
Khúc Thanh Ca bước đến cửa sổ, quay lưng lại: ‘Em sẽ không tiễn anh.”
Diệp Quân Tước dừng lại, đi đến phía sau cô, vươn tay ôm cô vào lòng: “Khi em sinh con, anh nhát định sẽ ở bên cạnh em.
Nếu em thích ở đây, vậy thì ở lại đi.”
Khúc Thanh Ca không nói gì, sự dịu dàng của anh, cô chưa bao giờ có thể phân biệt thật giả.
Chuyến bay đến đế đô đã hơn 12 giờ sáng, đã có người đến sân bay đón. Khi A Trạch cất hành lý vào cốp xe, Diệp Quân Tước nói: “A Trạch, về nhà đi, cho cậu hai ngày nghỉ, quay về gặp An Nhã và con của cậu.”