Chương 394: Là Anh Sai, Không Nên Kích Động
Ôn Ngôn cầm thuốc trở lại phòng thay đồ, uống thuốc
trong nhà tắm công cộng, thay quần áo bình thường
trở lại, cũng không định chơi tiếp, cuối cùng tìm một
quán trà sữa ngồi điều hòa, bên ngoài thực sự nóng,
phơi nắng có một chút, da cô bây giờ đều nóng ran.
Không lâu sau, Mục Đình Sâm bước vào quán trà
sữa, ngồi xuống đối diện cô, cô nhìn anh, rồi quay mặt
đi, rõ ràng vẫn còn tức giận.
“Là anh sai, không nên kích động.”
Cơ thể cô cứng đờ, người này từ khi nào học được
cách nhận lỗi? Vốn dĩ lửa giận trong lòng cô vẫn là
hùng dũng oai vệ hiên ngang, bị anh nói như vậy, mới
bắt đầu dao động. Cô ngồi ngay ngắn, nhàn nhạt nói:
“Anh không sai, anh làm gì cũng đúng, anh là Mục
Đình Sâm, anh muốn làm cái gì, ai có thể ngăn cản
anh? Ai có thể làm gì anh2”
Anh nhàn nhạt hít một hơi, ánh mắt nóng rực, nhưng
chân thành: “Lần sau sẽ không như thế này.”
Ôn Ngôn không nói lời nào, cũng không dám nhìn
anh, trong lòng có chút bối rối, bởi vì cô chưa từng
nghĩ có ngày anh sẽ trở thành người cúi đầu trước.
Sau năm giờ chiều, bốn người cùng nhau trở lại trung
tâm thành phó, Trần Mộng Dao đề nghị đi ăn tối cùng
nhau, không để cho Ôn Ngôn về nhà, kéo cô đến
khách sạn nơi Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh
đang ở tạm thời, thu dọn một số thứ.
Ban đầu vốn là Ôn Ngôn đi theo Kính Thiếu Khanh và
Trần Mộng Dao, thế nhưng bất cứ nơi nào hai người
họ đều phát cầu lương, động một chút là để cho cô ăn
đầy miệng, cô cái bóng đèn này ở trong phòng hình
như không thích hợp lắm, chỉ có thể tạm thời đi vào
phòng Mục Đình Sâm, ít nhất là yên tĩnh.
Mục Đình Sâm trở về khách sạn việc đầu tiên là đi
tắm, mặc dù ở công viên nước anh đã tắm rồi, nhưng
anh vẫn muốn tắm sạch sẽ.
Ôn Ngôn vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa chơi
điện thoại di động, khi tiếng nước trong phòng tắm
ngừng lại, sự chú ý của cô đều tập trung vào Mục
Đình Sâm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô
không thể không phòng bị, ở trên xe anh có thể đột
nhiên phát tác “hứng thú”, bây giờ ở trong khách sạn,
ai biết được liệu anh sẽ phát tác như vậy không?
Tiếng nước ngừng một lúc, Mục Đình Sâm cũng
không đi ra, ngay sau đó là tiếng máy sấy tóc, anh
đang sấy tóc, trước nay anh không có thói quen này,
luôn nhờ cô nhắc nhở anh sấy tóc, nếu không sẽ đau đầu…
Nghĩ đến những chuyện đã qua, suy nghĩ của cô là vô
tận, cuối cùng là vật đổi sao dời, cảnh còn người mắt,
cô không còn là cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngày xưa
nữa, dường như anh đã thay đổi rất nhiều, họ của
ngày trước, cũng không trở về nữa.
“Anh xong rồi.”
Giọng nói của Mục Đình Sâm kéo suy nghĩ của Ôn
Ngôn trở về hiện thực, cô hoàn hồn gật đầu: “Anh gọi
điện thoại cho Kính Thiếu Khanh, hỏi xem họ xong
chưa, xong rồi thì có thể đi.”
Thật ra cô cũng có thể gọi điện trực tiếp cho Trần
Mộng Dao, nhưng cô sợ xấu hổ, đề phòng hai người
làm cái gì đó thì sao? Xem bộ dáng hai người họ dính
vào nhau, cộng thêm lúc trước náo chia tay, thì đây là
thời điểm nùng tình mật ý.
Mục Đình Sâm không biết trong lòng cô suy nghĩ cái
gì, nên gọi điện thoại trực tiếp cho Kính Thiếu Khanh:
“Chúng tôi chuẩn bị xong, hai người nhanh lên, năm
phút nữa sẽ tới cửa khách sạn.”
Nói xong anh cúp điện thoại, năm phút sau, bọn họ
xuống lầu đợi ở cửa khách sạn, đợi hai mươi phút
sau, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh mới đến
muộn, trên mặt Trần Mộng Dao vẫn còn mang theo
ửng đỏ thẹn thùng, trong lòng tất cả mọi người đều
biết rõ, cũng không ai chọc thủng nó.
Ôn Ngôn ho khan hai tiếng: “Cái kia… đi ăn ở đâu?”
Trần Mộng Dao đã chuẩn bị sẵn kế hoạch: “Ngày hè
như thế này, tất nhiên nên ăn thịt nướng và bia đá,
như vậy mới gọi là cuộc sống.”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm, hiếm khi anh đến quán
ăn để nướng thịt đi? Cô không thể tưởng tượng ra
được bộ dáng anh vừa cởi trần vừa ngồi uống bia ở
quán ven đường như người bình thường, không nên
đi tưởng tượng, cảm giác hình ảnh đó quá cường đi…
chắc anh sẽ không đi đâu?
Ngoài dự đoán, Mục Đình Sâm không phản đối: “Đi thôi.”
Trần Mộng Dao hoan hô một tiếng, nắm tay Ôn Ngôn
ngồi vào ghế sau xe của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn
kiểm tra băng ghé sau có chút chột dạ, vết nước ướt
trước đó đã khô rồi, lên đường trở về đã không nhìn
thấy bát kỳ dấu vét nào, nhưng cô vẫn chột dạ, phòng
những gì còn sót lại bị người khác tháy thì thật xấu hổ.
Trần Mộng Dao nghi ngờ hỏi: “Tiểu Ngôn, cậu đang
nhìn cái gì vậy?”
Ôn Ngôn hoảng sợ nhìn ngoài cửa sổ xe: “Không…
không có nhìn cái gì hết.”
Khóe môi Mục Đình Sâm trên ghế tài hơi cong lên, đã
nhìn ra được suy nghĩ cần thận của cô.
Khi đến một quầy bán đồ ăn gần như đã quá đông,
Trần Mộng Dao xuống xe quen đường tìm chỗ để
ngồi: “Ông chủ, đem hai thùng bia thêm đá trước, rồi
cho chúng cháu menu.”
Ông chủ trung niên cởi trần chỉ mặc một chiếc quần
đùi, nhiệt tình hét lên: “Được rồi, đợi một chút!”
Phải nói là, không khí ở đây rất tuyệt, gió ngoài đường
làm dịu đi chút oi bức, mùi thịt nướng thoang thoảng
trong không khí làm tăng cảm giác ngon miệng.
Khi rượu giao ra, Trần Mộng Dao mở một phần trước,
mỗi người chia một vài chai: “Mục Đình Sâm, anh
từng đến những nơi như này bao giờ chưa? Tôi nói
với anh, những thứ anh chưa ăn chưa chơi còn nhiều
lắm, cảm giác người như anh, cả đời cũng không có
thú vui gì, giàu có thì giàu, thế nhưng chưa chắc vui
sướng, đây mới gọi là cuộc sống.”