Chương 430: Vẫn Không Thể Chạm Thử Vào?
Bồ của Kính Thiếu Khanh? Ôn Ngôn chưa từng nghe
nói qua, có chút ngạc nhiên: “Tôi nhất định phải đi
sao, bố anh ấy, trước kia tôi chưa từng nghe nói
qua…
Mục Đình Sâm không giải thích thêm: “Chuyện trong
nhà cậu ấy cũng không đơn giản, thật phức tạp, đến
lúc đó khi em trở về Đế Đô, thì về Mục trạch ở đi,
nhân tiện nhìn chú Lâm và má Lưu.”
Anh đây là không cho Ôn Ngôn cơ hội từ chối chút
nào, biết cô không thể bạc tình, trong lòng nhớ má
Lưu cùng chú Lâm, liền dùng chiêu bài thăm họ để
đưa cô về Mục trạch, nếu chỉ là ở tạm thời… thì không
có lý do gì để từ chối đúng không?
“Tới lúc đó rồi nói đi, tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Ôn Ngôn nói xong nhắm mắt lại, bây giờ cô thực sự
rất mệt, suy cho cùng nguyên cả ngày mệt nhọc.
Mục Đình Sâm không nói gì nữa, trong bóng tối, đôi
mắt của anh sáng rõ, không chút buồn ngủ. Người
phụ nữ của mình đang nằm bên cạnh anh mà vẫn
chưa chạm vào được, tất nhiên là anh không thể ngủ
được, trong tim anh có một ngọn lửa, còn nóng hơn
cả mùa hè 40 độ.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn tỉnh dậy, đi thẳng vào phòng
tắm, cảm giác ẩm ướt đó, còn tưởng là đây là ngày
kinh nguyệt, kiểm tra xong lại phát hiện không có.
Ngồi trên bồn cầu, cô có chút bối rối, nghĩ đến giác
mơ xấu hỗ đêm qua, cô lau mặt cảm thấy hơi xấu hỗ,
sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên cô có giác mơ như
vậy khi ngủ với Mục Đình Sâm, còn đặc biệt chân
thực, nếu không phải cơ thể không có gì lạ, thì cô sẽ
nghỉ ngờ những Mục Đình Sâm thừa dịp cô ngủ đã
làm cái gì rồi…
Lúc cô dọn dẹp xong ra cửa, Mục Đình Sâm vẫn chưa
thức dậy. Đối với một người mà giờ giấc rất nghiêm
khắc,thật là có chút kì lạ, nhưng cô không có thời gian
để nghi ngờ, đã đến lúc đi đến cửa tiệm rồi.
Thừa dịp trong tiệm còn chưa làm ăn gì, cô nghĩ đến
việc dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ, vào bếp tâm trạng
sẽ tốt hơn. Lam Tương đi vào giúp đỡ, nhìn qua thì
thấy trên cổ của cô có chút kỳ lạ: “Cổ của em…”
Ôn Ngôn không hiểu: “Cổ của em làm sao vậy?”
Lam Tương có chút ngượng ngùng: “Cái kia… dấu
vết… tối hôm qua chồng em ở chỗ của em sao? Xem
ra em không có phát hiện để lại dấu vết, nên che lại
một chút, trong tiệm người đến người đi nhiều…”
Cả da đầu Ôn Ngôn tê dại, chẳng lẽ là giấc mơ đêm
qua… không phải là mơ sao?
Cô dùng điện thoại di động chụp cổ mình, mơ hồ có
thể nhìn thấy một vết đỏ như dấu hickey, xem ra đối
với Mục Đình Sâm cô vẫn là quá yên tâm… nếu như
tối qua anh thực sự làm, có phải là cô có lý do trở mặt
hay không?
Cô cố ý mua một chiếc khăn lụa quàng cổ, mang đầy
khó chịu gọi cho Mục Đình Sâm, bên kia điện thoại,
giọng nói của anh mang theo một tia lười biếng, hình
như anh ta còn chưa dậy: “Alo?”
“Anh tối hôm qua… Có phải là… đối với tôi… ”
Những lời này Ôn Ngôn thật sự không nói nên lời
“Đối với em cái gì? HỬm?” Mục Đình Sâm giống như
là cố ý.
“Chuyện anh làm anh không rõ sao? Cổ của tôi là có
chuyện gì xảy ra?” Cô có chút tức giận.
“Cổ… Lưu lại dấu sao? Ò… anh biết rồi, không thể
“ăn”, không thể chạm thử sao? Em yên tâm, cái khác
không có làm, không tính là phá hư quy tắc.”
Ôn Ngôn sợ không khống chết được hét lên với anh,
nên dứt khoát cúp điện thoại, quả nhiên là vẫn không
nên yên tâm về anh!
Đề Đô.
Trần Mộng Dao vội vàng bắt taxi đến công ty, khó
khăn lắm mới tìm được công việc, ngày đầu tiên cô
không muốn đi làm muộn!
Khi vừa bước vào cửa công ty, điện thoại di động của
cô đỗ chuông, cô vừa trả lời điện thoại vừa cuống quýt
bấm thang máy:” Alo? Kính Thiếu Khanh, bây giờ em
đang ở công ty, em không có thời gian để nói chuyện
với anh, em sắp muộn rồi, khó khăn lắm em mới tìm
được công việc, đừng gây thêm phiền phức cho em
nữa, khi nào tan làm em đến tìm anh, yêu anh, mua~”
Kính Thiếu Khanh chưa kịp trả lời thì điện thoại đã cúp
máy. Anh nhìn điện thoại lặng lẽ nghẹn ngào rồi mỉm
cười mê man, chuyện sống chung tạm gác lại, bây giờ
Trần Mộng Dao đang suy nghĩ về công việc, không
còn thời gian quản chuyện gì khác, ngay cả tiệc đính
hôn cũng do một mình anh lo liệu, một chút cô cũng
không để tâm.
Có lẽ vì đã lâu không đi làm, Trần Mộng Dao không
khỏi cảm thấy thoải mái hơn khi tự mình mở một cửa
tiệm, mặc dù hơi mệt, nhưng cô không hề kiệt sức
lắm, sau đó khi phát hiện ra mình đang làm việc cho
người khác, còn bị đối xử hét to gọi đi. Chỉ vì cô là
người mới đến, cả ngày, việc chính không có làm, mà
làm chân chạy vặt cho người ta, thậm chí còn giao
cho cô ấy việc mua cà phê và pha trà.
Nếu là đồng nghiệp bình thường sai bảo cô, cô sẽ
không để ý, hết lần này đến lần khác là trưởng phòng,
nói cái gì là cô vừa mới đến, phải làm quen với môi
trường làm việc và thiết lập mối quan hệ tốt với đồng
nghiệp, dù tính tình xấu đến đâu, cô cũng chỉ có thể
làm việc vặt, sợ bị người khác làm khó dễ, rồi mắt
công việc.
Khi cô chuẩn bị tan làm, những người khác trong bộ
phận lần lượt rời đi, cô tưởng mình có thể quay lại ôm
chằm lấy Kính Thiếu Khanh, nhưng không ngờ lại bị
chặn lại, đó là đồng nghiệp cùng bộ phận: “Này, người
mới, giúp tôi in tài liệu ra. Đây là tài liệu cho cuộc họp
ngày mai, tôi có bữa tiệc, tôi không có thời gian tăng
ca, chỉ cần hơn nửa tiếng là có thể sắp xếp xong, cô
giúp tôi làm.”